Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 79



Mọi người xuất phát từ tò mò, nhỏ giọng mà nghị luận. Các nàng không có ác ý gì. Các nàng đơn thuần là bởi vì cùng Điền gia không thân, không hiểu đây là tình huống gì, mới có nghi hoặc như vậy.

Bình thường dưới tình huống này, Thu Hà sẽ giải thích hai câu, lại mở lời không có việc gì.

Nhưng Điền Tâm muốn được nổi bật, còn có muốn làm sự tình Thẩm Đào, nghe được lời này lại đồng thời biến sắc mặt, tất cả đều không cao hứng.

“Cái gì Điền Mật. Đây là kẹo mừng của Điền Tâm nhà tôi. Không biết nói thì đừng có nói.” Thẩm Đào mặt đen.

“Mẹ, mẹ xem này, mấy người này nói chuyện thật khó nghe, mẹ đừng cho họ kẹo nữa, lãng phí quá.” Thẩm Đào hếch mũi lên trời, dáng vẻ khinh thường người khác được hắn diễn rất nhuần nhuyễn.

Vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vì thái độ của Thẩm Đào mà bầu không khí lập tức căng thẳng, chẳng khác nào một mâu thuẫn giai cấp đang diễn ra.

“Haha, tôi cứ tưởng ai, hóa ra là cậu con trai độc đinh nhà xưởng trưởng Thẩm. Sao hôm nay không chạy theo Điền Mật nữa vậy?

Không phải là theo đuổi không được cô em nên giận quá hóa hận, quay sang cưới cô chị đấy chứ? Điền Tâm à, cô cũng thật là chịu đựng giỏi đấy.”

“Sao có thể nói như vậy? Điền Tâm có mắt nhìn lắm. Thím Thu này, đừng nói là bà tiếc rể tốt như Thẩm Đào nên ép con gái lớn của mình gả thay đấy nhé. Bà đúng là lợi hại, da mặt cũng thật dày.”

“Ai da, đừng nói khó nghe vậy chứ. Hôm nay là ngày vui của thiếu gia Thẩm, chúng ta mau đến chúc phúc đi. Thế nhà trai chuẩn bị kẹo gì đây, kẹo Bạch Thỏ hay là kẹo Khỉ Lông Vàng?

Đừng có như Điền Mật chỉ có vỏn vẹn sáu viên kẹo nha. Haha, nhà xưởng trưởng Thẩm to lớn như vậy, chắc không keo kiệt thế đâu nhỉ?”

TBC

“Đúng vậy, công tử Thẩm chuẩn bị bao nhiêu kẹo mừng thế? Ngoài kẹo ra còn có t.h.u.ố.c lá hay bánh cưới không?”

“Sao, nhìn dáng vẻ này là không có rồi. Vậy ít nhất cũng phải có chín phần kẹo đi, chín là số may mắn, tượng trưng cho trường thọ.”

“Mười phần mới đúng, thập toàn thập mỹ.”

“Ôi dào, chín hay mười phần gì chứ, các người đây không phải là coi thường đồng chí Thẩm Đào sao?

Cậu ta chính là con trai độc đinh đời thứ chín của Thẩm gia đấy, nhà giàu có như vậy, chắc chắn kẹo mừng phải phát thật hậu hĩnh.”



Khu tập thể Ngọc Lâm, Điền Mật khách sáo mời ăn kẹo mừng, nhưng dù đi đâu cũng có những kẻ xấu tính. Việc Thẩm Đào đến đây khoe khoang phô trương giàu có, có thể nói là tự đ.â.m đầu vào đá.

Người ta không nói thẳng rằng Thẩm Đào là kẻ theo chủ nghĩa tư bản hay lên án tư tưởng của hắn có vấn đề, chẳng qua là vì họ còn nể mặt cha hắn – xưởng trưởng Thẩm, nên mới cho ông ta một chút thể diện.

Mọi người phối hợp rất ăn ý, cứ thế mà chọc đúng điểm đau của Thẩm Đào. Họ vốn có nguyên tắc—ai làm họ khó chịu, họ sẽ lập tức đáp trả.

Không cần phải nghĩ đến chuyện báo thù sau này, vì đây không phải là phong cách của tập thể Ngọc Lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Đào đã tức giận sẵn, nay lại bị mọi người xem thường và trêu chọc đầy châm chọc, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.

“Các người… Ô…”

Điền Tâm nhanh tay bịt miệng Thẩm Đào, không cho hắn tiếp tục phát điên.

“Hôm nay là ngày vui, anh đừng tức giận.” Cô dịu dàng nói nốt câu trấn an, rồi lập tức hạ giọng cảnh cáo: “Đừng có gây chuyện. Ở đây toàn là những người từng tham gia đấu tố chính trị, ai nấy đều rất mạnh mẽ.

Anh không muốn để Thẩm gia bị họ chú ý đến chứ? Vậy thì đừng có cãi cọ với họ.”

Thẩm Đào không để tâm lời Điền Tâm nói, hắn vẫn còn giận dữ. Hắn mạnh tay đẩy Điền Tâm ra, mặc kệ cô ngã xuống đất kêu đau, sắc mặt hắn vẫn đen kịt, chuẩn bị bùng nổ.

“Các người… Ô…”

Lần này, Thu Hà ra tay, bà lập tức bịt miệng Thẩm Đào.

“Muốn làm cậu chủ Thẩm gia thì im miệng cho tôi ngay!” Thu Hà lạnh lùng quát khẽ, đầy uy hiếp.

Bà hiểu rõ thời đại này là thế nào rồi. Ở thời điểm này, bị người ta gọi là “thiếu gia” chẳng khác nào bị đẩy xuống hố lửa. Thẩm Đào còn có mặt mũi mà tức giận sao? Nếu chuyện này không xử lý khéo léo, cả Thẩm gia cũng sẽ gặp họa!

“Haha, mọi người nói đùa vui thật đấy. Chúng tôi đều là giai cấp vô sản cả, làm gì có thiếu gia nào ở đây chứ? Haha, đến ăn kẹo đi nào, ai cũng có phần, không cần giành giật.” Thu Hà cười nói, nhưng trong lòng không hề vui vẻ gì.

Một tay bà giữ chặt Thẩm Đào, tay kia nhanh chóng phát kẹo cho mọi người, ánh mắt sắc bén, ẩn chứa ý cảnh cáo.

“Cơm có thể ăn bừa, nhưng lời nói thì không thể nói lung tung. Hôm nay nhà chúng tôi song hỷ lâm môn, nếu các người là bạn bè của Điền gia, thì đừng có ghen tị nữa.

Nếu ngưỡng mộ tôi, cứ nói thẳng ra, đừng có tỏ ra nhỏ nhen như thế, cứ như thể không chấp nhận được sự thật vậy.”

“Cô nói ai nhỏ nhen đấy?!” Có người tức giận hỏi lại.

“Ai cảm thấy mình bị nói thì chính là người đó thôi. Cha chồng tôi là lão cách mạng, con rể tôi là bộ đội giải phóng quân, nhà tôi căn cơ chính thống, làm gì có chuyện thiếu gia với chẳng thiếu gia?

Nói mấy lời này, chẳng phải là vì ghen ghét với tôi hay sao? Được rồi, đừng cản đường người khác nữa. Không muốn ăn kẹo thì nhường lối đi!”

Thu Hà không sợ ai cả. Bà không giống nhà Thẩm gia, bà chẳng có nhược điểm nào để người ta nắm được.

Điền Lão Thật chính là bùa hộ mệnh của Điền gia. Chỉ cần ông còn ở đây, không ai có thể động đến Thu Hà.

Dưới những lời nói mỉa mai của mọi người, Thẩm Đào tức giận đến mức không nói nên lời. Nhưng vì biết Thu Hà không phải người dễ đối phó, bọn họ không muốn bị bà vạch trần quá khứ, đành phải cầm kẹo rồi rời đi.

Dù nói móc, họ cũng không hề chậm trễ trong việc nhận kẹo. Được nhận đồ tốt mà vì vài câu khó nghe lại không lấy, chẳng phải quá ngu ngốc sao?