“Cảm ơn cái gì, người một nhà giúp đỡ lẫn nhau hẳn là điều nên làm.”
Giản Hoài không có thói quen nói dối như vậy, lập tức vò đầu nói: “Anh muốn đi tìm Ninh Thiên, cậu ta hẳn là cũng đói bụng rồi.”
“………” Điền Mật bị dáng vẻ ngốc nghếch của Giản Hoài chọc cười.
Điền Mật cố nén cười dùng sức nhấp khóe miệng. “Khụ khụ……” Ý cười dẫn ra một trận ho khan, Điền Mật ho khóe mắt ửng đỏ.
“Lạnh sao?” Điền Lão Thật lo lắng Điền Mật bị cảm lạnh, thúc giục mọi người mau đi tiệm cơm. “Ngoài đường gió lớn, chúng ta đi thôi.”
Điền Mật lắc đầu trả lời nói: “Không lạnh ạ.”
Nhưng ông nội sợ cô lạnh. Cuối cùng, bọn họ vẫn là đi tiệm cơm trước. Ninh Thiên cũng không cần Giản Hoài cố ý đi tìm, tự hắn liền tức giận tìm lại đây.
Cùng Ninh Thiên đi đến, còn có Giang Ngạo Nhi. Hai người không biết vì sao lại căng thẳng, nhìn giương cung bạt kiếm.
Ninh Thiên chẳng những xụ mặt, không phản ứng Giang Ngạo Nhi, nhìn thấy Điền Mật, hắn cũng xoay đầu đi, không cùng Điền Mật chào hỏi.
TBC
“Hừ.” Giang Ngạo Nhi hừ lạnh một tiếng, nhìn Ninh Thiên với ánh mắt xem thường. Cố ý đẩy Ninh Thiên ra, Giang Ngạo Nhi đi đến bên cạnh Điền Mật, lớn tiếng chúc mừng cô: “Tân hôn vui vẻ.”
“Cảm ơn cậu.” Điền Mật nhận lấy câu chúc phúc, nhỏ giọng hỏi Giang Ngạo Nhi: “Làm sao vậy? Hai người sao thấy không đúng lắm.”
Giang Ngạo Nhi vốn không muốn nói. Nhưng sợ Điền Mật không biết, còn đem Ninh Thiên thành người tốt, cô ấy nhỏ giọng nói, đem mẫu thuẫn giữa cô ấy cùng Ninh Thiên nói một chút.
Đơn giản mà nói, Ninh Thiên có thành kiến với Điền gia, cảm thấy Điền Mật cùng mẹ cô, chị cô giống nhau, đều không phải người tốt gì. Anh ta cảm thấy Giản Hoài phải chịu ấm ức khi kết hôn với người Điền gia và đã nói xấu Điền Mật.
Lúc ấy, Điền Đại Tráng làm lơ giả bộ không nghe thấy. Nhưng khi nghe tin Điền Tâm đính hôn, Giang Ngạo Nhi đi tới Điền gia để chống lưng cho Điền Mật, lại nghe được những lời này. Vì thế, cô ấy bởi vậy mới cùng Ninh Thiên cãi nhau một trận lớn.
Ninh Thiên nói Điền gia tre xấu không thể mọc măng tốt. Giang Ngạo Nhi nói anh ta không hiểu tình hình, đã vội kết luận linh tinh.
Hai người cãi nhau càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng Giang Ngạo Nhi nói Ninh Thiên thị phi bất phân, không xứng làm quân nhân, điều này càng làm Ninh Thiên tức giận.
Đối với thành kiến của Ninh Thiên, Điền Mật đã có chuẩn bị tâm lý. Điền Mật họ Điền, trong mắt người ngoài, cô cùng Thu Hà là một. Ninh Thiên không có cùng Điền Mật chung sống, sẽ hiểu lầm cô là rất bình thường.
“Lâu ngày thấy lòng người, về sau ở chung nhiều, anh ấy sẽ biết tớ là người như thế nào. Được rồi, anh ấy chính là chiến hữu của Giản Hoài. Cậu cũng đừng cùng anh ấy tức giận. Đồng chí Giang Ngạo Nhi, vừa nãy bận quá, tớ đều đã quên không chúc mừng cậu.”
“Chúc mừng tớ?” Giang Ngạo Nhi khó hiểu. “Cậu kết hôn, lại không phải tớ kết hôn, cậu chúc mừng tớ làm gì?”
“Ai nói chỉ có kết hôn mới tính là hỉ sự?” Điền Mật nghịch ngợm chớp mắt nhìn Giang Ngạo Nhi. “Sự nghiệp thăng tiến, không phải điều đáng vui mừng sao?”
Giang Ngạo Nhi vẫn không hiểu. Cô ấy khờ khạo nói: “Sự nghiệp của tớ không biến hóa nha. Bài kiểm tra cấp giấy chứng nhận cấp bốn rất khó, tớ phải chuẩn bị trước một hai năm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không kiểm tra, thì không có cách tăng tiền lương. Tiền lương không tăng, lại nói chuyện gì sự nghiệp nâng cao một bước. Giang Ngạo Nhi nghi hoặc nhìn Điền Mật, cảm thấy không rõ lắm.
Điền Mật chỉ chỉ vào trán Giang Ngạo Nhi, nhắc nhở cô ấy: “Đỗ Hùng bị bắt. Người nối nghiệp vị trí xưởng trưởng để không, cậu không phải có cơ hội sao.
Xưởng chúng ta, trừ bỏ sư phụ già, cậu là công nhân kỹ thuật tốt nhất. Chờ mấy năm nữa, cậu trở thành công nhân kỹ thuật cao cấp, nắm giữ quyền lên tiếng, có cái gì không thể tranh?”
“A?” Giang Ngạo Nhi khiếp sợ há to miệng.
“Tớ cạnh tranh làm xưởng trưởng?” Giang Ngạo Nhi đồng tử mở to. “Tớ có thể được không? Tớ chỉ biết kỹ thuật, sẽ không biết quản lý người.”
“Có cái gì không được.” Điền Mật đối với Giang Ngạo Nhi tin tưởng mười phần. “Đỗ Hùng đều làm được như vậy, cậu có gì không được?
Cố lên, Ngạo Ngạo, tớ xem trọng cậu! Về sau, cậu chính là nhà mẹ đẻ của tớ. Cậu nỗ lực làm xưởng trưởng, để tớ ở Giản gia cũng ngẩng cao đầu.”
“Phì ~” Giang Ngạo Nhi bị ngữ khí khoa trương của Điền Mật chọc cười.
“Giản Hoài nhà cậu không tồi, nhìn dáng vẻ của cậu về sau không cần tớ chống lưng đâu.” Làm mặt quỷ, Giang Ngạo Nhi trêu chọc Điền Mật.
Điền Mật bị Giang Ngạo Nhi cười đỏ mặt, lại không ngượng ngùng. Cô hào phóng gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, Giản Hoài nhà tớ khá tốt.”
Nhìn Ninh Thiên được Giản Hoài trấn an, sau đó hắn quay lại nhìn cô với ánh mắt xin lỗi. Lại nghĩ tới Giản Hoài vừa rồi bảo vệ cô, đáy lòng Điền Mật nóng lên, có chút ngọt.
“Khụ.” Điền Mật uống nước để che đi sự thẹn thùng. “Cậu muốn đi hải đảo tham dự hôn lễ của tớ không? Giản Hoài nói, hiện tại đảo Vọng Thạch có rất nhiều hải sản.”
“Khi nào?” Giang Ngạo Nhi có chút động tâm.
“Ngày mai đi.”
“Thời gian quá gấp rồi.” Giang ngạo mặt đầy tiếc nuối. “Gần đây trong xưởng có không ít máy móc cần kiểm tra, tớ hẳn là không đi được luôn. Như vậy đi, chờ tớ rảnh, một mình tớ đi hải đảo thăm cậu.”
“Được.” Giang Ngạo Nhi không thể hải đảo đi, Điền Mật cũng có chút tiếc nuối. Bất quá không có việc gì, hôm nay này cũng là tiệc mừng. “Cụng ly, chúc chúng ta đều có hạnh phúc tốt đẹp.”
“Cụng ly.”
Hai chị em vui vẻ cụng ly một cái. Giản Hưng Hiền cùng Điền Lão Thật nhìn bọn họ, đều âm thầm buồn cười.
Hai người uống nước có ga, cư nhiên làm khí thế như vậy.
“Tới, chúng ta cũng cũng cụng ly một cái đi.”
Giản Hưng Hiền nâng chén, ý bảo Điền Lão Thật và ông cùng nhau uống. Sau khi Giản Hoài thấy bọn họ uống xong, cầm lấy bình rượu rót rượu cho hai người.
Ninh Thiên vô dụng nhìn Giản Hoài. Chính anh ta tự rót đầy một ly cho mình, đứng lên, anh ta chính thức xin lỗi Điền Mật.