Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 87



Ninh Thiên vô dụng nhìn Giản Hoài. Chính anh ta tự rót đầy một ly cho mình, đứng lên, anh ta chính thức xin lỗi Điền Mật.

“Chị dâu, vừa rồi là tôi hồ đồ, rất xin lỗi.”

TBC

Để thể hiện sự chân thành, Ninh Thiên trực tiếp tự phạt ba ly.

“Tôi bảo đảm, về sau lại không nói những lời lỗ mãng như vậy. Chị dâu, chị tha thứ tôi một lần này đi.”

“Không có việc gì, cậu cũng chỉ là quan tâm Giản Hoài.”

Điền Mật không muốn cùng Ninh Thiên so đo. Anh ta thấy Điền Mật thế nào cũng không quan trọng. Điền Mật để ý chính là suy nghĩ của Giản Hoài.

Giản Hoài đã dùng hành động thực tế nói cho Điền Mật biết, anh không ngại. Như vậy, Điền Mật cũng không cần làm khó Ninh Thiên.

“Ngồi đi, dùng bữa thôi. Nếm thử gà con hầm nấm này đi, sở trường tuyệt đỉnh của đầu bếp Phó đó. Đặc biệt thơm ngon, hấp dẫn.”

“Được, được, cảm ơn chị dâu, tôi tự gắp được.”

Giản Hoài vừa mới dạy dỗ Ninh Thiên xong, Ninh Thiên biết Giản Hoài coi trọng vợ, cũng không dám tỏ vẻ.

Anh ta cũng không dám để Điền Mật gắp đồ ăn cho anh ta, Điền Mật gắp đồ ăn cũng không tới phiên anh ta. Đoái công chuộc tội, Ninh Thiên dùng đũa chung gắp cho Giang Ngạo Nhi cái đùi gà.

“Muội tử, vừa rồi thật sự xin lỗi. Là do tôi tính tình nỏng nảy, quá quê mùa, mong cô đừng để bụng.”

“Hừ, thấy hôm nay là ngày tốt, tôi tha thứ anh. Nhớ rõ lần tới trước khi ra cửa phải mang đầu óc, đừng nghe lời từ một phía.”

“Là, là tôi sai, không có lần sau.”

Ninh Thiên cũng sợ cái miệng của Giang Ngạo Nhi. Nha đầu này nhìn tuổi không lớn, nói chuyện lại rất sắc bén.

Từ lúc cùng Giang Ngạo Nhi cãi nhau, Ninh Thiên chưa một lần chiếm được thế thượng phong. Hiện tại anh ta đuối lý, đối mặt Giang Ngạo Nhi chỉ có xin tha.

Giang Ngạo Nhi cho Điền Mật mặt mũi, không có lo lắng không bỏ qua Ninh Thiên. Một chén rượu, hai người bắt tay giảng hòa.

Ninh Thiên khom lưng cúi đầu, dỗ dành Giang Ngạo Nhi vui vẻ.

Không cần chăm sóc bạn tốt, Điền Mật đem lực chú ý đều đặt ở trên người Giản Hoài. Giản Hoài chỉ lo hầu hạ trưởng bối uống rượu, bản thân lại không dùng bữa. Điền Mật sợ anh đói, liền tự nhiên giúp Giản Hoài cầm một cái bánh bao.

“Trước ăn chút đồ đi, anh ngồi xe lửa lâu như vậy, khẳng định vừa mệt vừa đói.”

Thấy Điền Mật đau lòng Giản Hoài, Giản Hưng Hiền bọn họ đều cười. Điền Mật ngượng ngùng, liền thu bình rượu, để cho bọn họ uống ít lại.

“Bác sĩ nói, uống rượu thì uống vừa phải. Trên bàn ăn của chúng ta nhiều đồ ăn ngon như vậy, cũng không thể lãng phí.”

“Được, chúng ta dùng bữa. Ha ha ~” Giản Hưng Hiền tươi cười gắp một miếng thịt kho tàu. “Không tồi, không tồi. Béo mà không ngán, vào miệng là tan. Lão Điền, ông cũng ăn đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ai.” Điền Lão Thật nghe lời vùi đầu ăn cơm.

Giản Hoài không cần hầu hạ trưởng bối uống rượu, cũng bắt đầu vùi đầu ăn. Tựa như Điền Mật nói, anh thật sự đói bụng.

Người một nhà ăn cơm, không chú ý nhiều như vậy. Giản Hoài ăn liên tiếp ba cái bánh bao lớn, cũng không có ngại.

Điền Mật bị sức ăn của Giản Hoài có chút khiếp sợ. Giản Hoài nhìn không mập, thì ra ăn uống khoẻ như vậy. Xem ra về sau hai người cùng nhau ăn cơm, cô phải chuẩn bị nhiều món chính một chút.

Cũng không biết trên đảo có loại lúa mạch nào không? Nếu có thể tự mình trồng lúa mạch rồi nghiền thành bột mì, vậy là tốt rồi.

Không hiểu liền hỏi, Điền Mật bắt đầu tìm hiểu cách sinh hoạt hằng ngày trên đảo. Về phương diện này, Ninh Thiên tỏ ra am hiểu hơn Giản Hoài.

Vì anh ta vốn là người thích hóng chuyện, trong quân tẩu ai cùng ai có thù oán Ninh Thiên đều biết. Từ chuyện anh ta kể, mọi người đều cảm thấy rất thú vị và sinh động.

“Trên đảo chẳng những có lúa mạch, còn có loại lúa nước. Bên kia lượng mưa dồi dào, sản lượng lúa nước đặc biệt cao.

Còn có, bên kia bờ cát còn thích hợp trồng hoa. Năm trước một mẫu đất của chị dâu Tề thu được gần 500 cân đậu phộng, ép nhanh ra một trăm cân dầu phộng.”

“Cái gì? Một trăm cân dầu phộng?!” Điền Mật cùng Giang Ngạo Nhi khiếp sợ. “Này cũng quá nhiều đi.”

Ở Thanh Thành, mỗi người một tháng chỉ nhận được nửa cân dầu theo phiếu chia. Nói cách khác một năm Điền Mật chỉ được chia sáu cân dầu.

Một trăm cân dầu phộng là khái niệm gì? Đây là tương đương với tổng lượng dầu cô đã sử dụng trong suốt mười bảy năm.

Nghĩ đến việc chỉ cần một mẫu đất trồng đậu phộng, là có thể thu hoạch nhiều dầu như vậy, Điền Mật cảm thấy vô cùng phấn khích, hận không thể lập tức đi đảo Vọng Thạch trồng trọt!

Chỉ cần trồng đậu phộng thôi! Điền Mật quyết tâm ép dầu phộng để thực hiện hoá ước mơ tự do sử dụng dầu!! Hai mắt Giang Ngạo Nhi cũng sáng quắc, cũng muốn trồng trọt.

Ninh Thiên kiêu ngạo ưỡn ngực, rất là tự hào nói: “Đúng rồi, trên đảo có chuyên gia.”

“Những người khác ép một trăm cân đậu phộng chỉ ra mười cân dầu phộng. Nhưng trên đảo Tô sư phó có thể tăng gấp đôi sản lượng.

Hơn nữa, Tô sư phó nói, đất trên đảo được cải tạo hai năm, sản lượng đậu phộng khẳng định còn có thể cao hơn. Đến lúc đó, hắc hắc hắc ~~”

Ninh Thiên nở nụ cười xán lạn. Điền Mật nghe anh ta nói như vậy, cũng cười đến nỗi đôi mắt cong lên, ánh mắt đầy hy vọng hướng về đảo.

Đảo Vọng Thạch này, thật là nơi tốt bị mọi người xem nhẹ. Điền Mật có chút gấp không chờ nổi, muốn khởi hành xuất phát.

Bên này càng nói chuyện càng cao hứng, trên bàn cơm hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, thì ở bữa tiệc nhà họ Thẩm, lại khiến Điền Tâm cùng Thu Hà nuốt không trôi.

Mẹ chồng nàng dâu Phàn Yên mẹ không hài lòng Điền gia, lại không thể tức giận với Thẩm Đào, liền dồn hết sức lực bắt nạt Điền Tâm, nhằm vào Thu Hà.

Thu Hà dùng đũa gắp một miếng thịt, Phàn Yên sẽ nói: “Đây là thịt heo mới g.i.ế.c hôm nay, nhà bà ngay cả thịt đông lạnh cũng không được ăn, loại thứ tốt này, bà ăn nhiều một chút.”

Thu Hà giận dỗi chuyển sang gắp rau dưa, Phàn Yên lại sẽ nói: “Mùa đông rau dưa so với thịt đắt hơn nhiều, bà thông gia, trên bàn cơm nhà bà, có phải cả mùa đông không nhìn thấy màu xanh không? Ha hả, ăn đi.