Qua hôm nay, bà cũng không biết bao giờ mới có thể lại ăn một bữa ngon như vậy.”
Bị chèn ép liên tiếp trước mặt mọi người như mặt, Thu Hà da mặt lại hậu, ăn cơm cũng không thơm. Bà rất muốn phát hỏa. Nhưng bà không thể. Đây là tiệc đính hôn Điền Tâm. Bà không thể làm lớn chuyện.
Vì Điền Tâm, Thu Hà nén giận. Nhưng bà hy sinh, cũng không có làm vừa lòng Phàn Yên. Điền Tâm một chút cũng không tốt hơn.
Ngược lại, thấy Thu Hà cụp mi rũ mắt như vậy, Phàn Yên cười lạnh, từ đầu tới đuôi, cũng chưa để Điền Tâm ngồi xuống ăn cơm.
Mỗi lần Điền Tâm muốn ngồi xuống, Phàn Yên đều sẽ đột nhiên nhớ tới một chuyện. Ví dụ như, phòng bếp còn có món chưa bê lên, bà ta muốn Điền Tâm đi xem.
Mỹ danh mạc kỳ, bà ta coi Điền Tâm là người một nhà, để Điền Tâm làm quen với tình hình trong bếp trước. Lại như, trong nhà có hai thân thích tới, bà ta muốn mang Điền Tâm đi qua giới thiệu. Hay chuyện lão thái thái răng không tốt, ăn cơm cần người hầu hạ.
Mọi việc như thế, những chuyện đó nhìn như hợp lý, nhưng không phải chuyện để cô dâu mới phải làm, Phàn Yên có thể tìm ra một đống.
Đủ loại lý do, đủ loại lấy cớ, Phàn Yên bắt nạt Điền Tâm quá đáng hơn. Điền Tâm là tiểu bối, lại là con dâu, cô cứ như vậy bị Phàn Yên rót một bụng rượu trắng, nhưng một miếng đồ ăn cũng chưa ăn.
Có rất nhiều lần, Điền Tâm đều tỏ vẻ tửu lượng cô không chịu nổi, để Thẩm Đào tới giúp cô. Nhưng Phàn Yên không cho.
Bà ta không phải để Thẩm Đào đi kính rượu người khác, chính là khuyên Điền Tâm khiêm tốn, nói trưởng bối kính rượu không thể từ chối. Điền Tâm ban đầu còn chịu đựng, sau càng uống càng khó chịu, cô bỏ gánh không làm.
Đi con mẹ nó. Ai thích thì người đó đi.
Cùng lắm thì cô không kết hôn nữa!!
Còn không phải chỉ là một Thẩm Đào sao? Đã không còn bị Giản Hoài cùng Cách Ủy Hội hạn chế, Điền Tâm muốn gả còn sợ không ai cưới?
Tùy tiện tìm cái bàn ngồi xuống, Điền Tâm giả bộ say bất động. Mặc cho ai cùng cô nói chuyện, cô đều là vẻ mặt mê mang, không nói một lời.
Phàn Yên nháy mắt bị tức c.h.ế.t đi được. Càng tức giận hơn chính là, Phàn Yên muốn ép Điền Tâm đứng lên, Điền Tâm giả bộ buồn nôn.
“Oẹ… Oẹ……” Điền Tâm cố ý lớn tiếng nôn khan.
Không chỉ như thế, cô ta còn ôm cổ Phàn Yên, dán lên mặt bà ta, hà hơi mùi rượu vào Phàn Yên.
Phàn Yên bị mùi rượu phả vào mặt, nháy mắt tức muốn hộc máu.
“Điền Tâm, đứng lên!” Phàn Yên mặt lạnh không kiên nhẫn răn dạy Điền Tâm. “Cô là con dâu mới, bộ dạng mượn rượu làm càn giống cái gì?”
“Điền Tâm! Mau đứng lên.” Phàn Yên muốn đánh người.
Cả bàn này đều là đồng sự của Thẩm xưởng trưởng, Điền Tâm ngồi đây chơi xấu, thật sự làm Phàn Yên rất mất mặt. Đối với ánh mắt đánh giá của mọi người, Phàn Yên giống như bị kim đâm, cả người khó chịu.
Bà ta hiện tại chỉ muốn bóp c.h.ế.t Điền Tâm. Tiểu hồ ly tinh đáng chết, biết ngay cô ta tiếp cận Thẩm Đào là không có ý tốt!!
“Đứng lên, Điền Tâm, cô nhanh đứng lên!!”
Điền Tâm giống như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý Phàn Yên. Cô ngồi ngơ ngác ở đó, giống như thật sự uống say.
Phàn Yên gọi cô mấy lần, nhưng Điền Tâm bất động, chỉ có thể tự mình đỡ người. Lòng có oán khí, mượn cơ hội đỡ Điền Tâm, Phàn Yên trộm bên eo Điền Tâm véo mạnh vài cái. Điền Tâm vì cái đẹp, không mặc nhiều đồ. Bởi vậy, Phàn Yên vừa véo đã chuẩn.
“Oẹ……” Điền Tâm bị đau, ánh mắt lạnh lùng, ôm lấy Phàn Yên thật sự phun ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Oẹ…… Oẹ……” Điền Tâm phun đầy cả người Phàn Yên.
"Oẹ..." Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn đống thức ăn thừa bám đầy trên người, Phàn Yên không chịu nổi cũng bắt đầu nôn khan.
Cảm giác giống như say xe có thể lây lan vậy, khi mùi nôn ói tràn ngập khắp phòng, một số người có tính sạch sẽ cũng cảm thấy khó chịu.
"Oẹ... oẹ..." Điền Tâm vẫn đang cố nôn tiếp.
Lúc này, Phàn Yên tức giận giơ tay lên, định đánh người.
"A! Tâm Tâm, con làm sao vậy?" Thu Hà thấy vậy, lập tức không kìm lòng được. Bà lo lắng đứng bật dậy, nhưng vì hoảng loạn nên vấp phải chân ghế và ngã nhào xuống.
Cái ghế gần bàn ăn, theo quán tính bị đổ xuống kéo theo bàn ăn rung lắc, làm mấy cái chén đĩa rơi xuống vỡ tan tành.
Những người ngồi gần đó thấy nước canh nóng sắp đổ vào người mình, lập tức né tránh. Thế là bàn tiệc vốn đang yên ổn bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Nhưng Thu Hà chẳng quan tâm có ai bị ảnh hưởng hay không, bà vội vàng chạy đến bên Điền Tâm, ôm lấy cô đầy đau lòng. Chưa để Phàn Yên kịp đánh tiếp, Thu Hà đã bắt đầu gào khóc ầm ĩ.
“Ô ô, Tâm Tâm của mẹ, con bị sao vậy? Ô ô, bình thường con khỏe mạnh nhất mà, sao bây giờ lại nôn thế này?”
"Ô ô... Là mẹ không có bản lĩnh, để con phải chịu ấm ức. Huhu, có nhà nào mà cô dâu mới phải uống rượu nhiều hơn cả chú rể không?
Ô ô... Là mẹ hại con rồi! Tâm Tâm đáng thương của mẹ, mẹ đưa con về nhà nhé. Ô ô..."
Một màn khóc lóc kể lể, Thu Hà diễn rất đạt, khiến cho tất cả mọi người chú ý.
Lúc trước, khi Phàn Yên gây khó dễ cho Điền Tâm, mọi người đều thấy chuyện này bình thường.
Dù sao con dâu mới cũng nên hiểu chuyện và nghe lời. Là mẹ chồng, Phàn Yên muốn dạy dỗ thế nào cũng chẳng có gì sai.
Nhưng bây giờ, Điền Tâm bị bắt nạt đến mức nôn thốc nôn tháo, còn Thu Hà thì khóc lóc thảm thiết như vậy, chuyện này đã trở thành vấn đề lớn.
Dù gì cô dâu mới cũng là khách quý trong hôn lễ, dù Phàn Yên muốn thể hiện uy quyền của mẹ chồng thì cũng không thể làm quá mức như vậy.
Nhìn khuôn mặt hồng hào của Thẩm Đào, rồi nhìn gương mặt tái nhợt của Điền Tâm, trong lòng mọi người đều tự có suy nghĩ.
Xem ra, Phàn Yên đúng là ngoài ngọt trong đắng. Trước đây, Thẩm lão thái thái cũng là một mẹ chồng rất khó chịu.
Giờ đây, Phàn Yên đã làm dâu nhiều năm, cuối cùng cũng trở thành một bà mẹ chồng cay nghiệt không kém. Có lẽ, cuộc sống sau này của Điền Tâm ở nhà chồng sẽ chẳng dễ dàng gì.
Trong đám đông, có người thích hóng chuyện bắt đầu bàn tán rôm rả.
“Nghe nói chưa? Ở nhà họ Thẩm, chỉ con trai mới được xem là hậu duệ chính thức. Mấy cô gái ngồi bên kia kìa, đều là chị ruột của Thẩm Đào đấy!”
TBC
“Hả? Nhưng sao họ lại không mang họ Thẩm? Tôi nhớ cô gái nhỏ bên cửa sổ kia họ Trần mà?”
“Đúng rồi, không sai đâu. Ở nhà họ Thẩm, con gái sinh ra sẽ bị đưa cho người khác nuôi, không giữ lại trong nhà.”
“Cái gì? Sao lại nhẫn tâm như vậy? Nhà họ giàu có, đâu đến mức không nuôi nổi con gái?”
“Ha ha, nếu không thì sao gọi là chín đời đơn truyền chứ?”
…