Bởi vậy, Điền Đại Tráng không cảm thấy xấu hổ. Nếu trách, thì trách nhà họ Điền quá nghèo. Nếu nhà họ Điền giàu có như nhà họ Giản hay Thẩm, hắn cũng sẽ vui vẻ làm một người anh trai tốt mãi mãi yêu thương em gái.
Tiếc rằng Điền Mật quá thông minh. Giá mà cô ngốc như Tư Nguyệt thì tốt rồi. Đáng tiếc, Điền Mật không dễ bị lừa bởi nước mắt của hắn.
Sau khi chạm nhẹ vào trán Điền Tâm và giúp chị kéo chăn lại, Điền Mật leo lên giường chuẩn bị ngủ. Trời đất bao la, ngủ là quan trọng nhất, ngày mai cô còn phải dậy sớm nấu bữa sáng.
Cô uống thuốc cảm, rất nhanh đã ngủ say. Ban đêm, không nằm mơ, cũng không thức dậy đi vệ sinh, cứ thế ngủ đến bình minh.
Sáng hôm sau, khi nhìn thấy Tư Nguyệt với hai quầng thâm mắt, cô mới biết tối qua Điền Vũ khóc cả đêm.
Không biết là do không được ăn no hay do đổi chỗ không quen, tối hôm qua Điền Vũ ngủ không yên giấc.
Tư Nguyệt không dám pha sữa bột, cũng không dám để Điền Vũ khóc lớn, chỉ có thể ôm bé dỗ dành. Chỉ khi được ru ngủ, Điền Vũ mới có thể chợp mắt một lát.
Chỉ là, bé không thể nằm xuống, cũng không thể đặt bé lên giường. Đứa trẻ không thoải mái, chỉ khi nằm trong vòng tay mẹ mới có thể an tĩnh. Vì vậy, Tư Nguyệt ngồi suốt một đêm trên giường.
Thức trắng cả đêm, cuối cùng cũng có người tỉnh dậy, Tư Nguyệt lập tức trông mong cầu cứu. Cô chỉ vào Điền Vũ, rồi chỉ vào n.g.ự.c mình, ý bảo Điền Mật giúp chị ấy lấy một lọ sữa bột.
Nhìn thấy chị dâu tiều tụy như vậy, Điền Mật không từ chối, lấy lọ sữa bột rồi đưa hơn nửa lọ sữa còn dư lại cho Tư Nguyệt.
“Chị giữ lại đi, sau này con đói, chị tự pha sữa. Nếu không biết pha, cứ gọi Điền Đại Tráng. Anh ấy là ba của đứa trẻ, giúp chị chăm sóc Tiểu Vũ là chuyện đương nhiên.”
Tư Nguyệt chỉ vào chân Điền Đại Tráng, lắc đầu.
Ý của chị ấy là chân Điền Đại Tráng bị thương, việc chăm sóc con một mình chị ấy có thể làm được. Khuôn mặt chị ấy tràn đầy hạnh phúc, không hề coi sự vất vả này là điều gì to tát.
Chị ấy sẵn sàng chịu khổ để cống hiến, nhưng Điền Mật lại không quen nhìn Điền Đại Tráng thảnh thơi như vậy.
Cô giơ tay tát một cái để Điền Đại Tráng tỉnh dậy, ra hiệu cho hắn giúp đỡ.
“Chị dâu lát nữa còn phải đi làm, anh bế con đi.”
“Hả?” Điền Đại Tráng còn ngái ngủ, theo bản năng nói: “Em giúp anh trông con đi, chân anh đau, để anh ngủ thêm một lát.”
Bốp!
Điền Mật mạnh tay vỗ thêm một cái vào lưng Điền Đại Tráng.
“Đã sinh con thì phải biết chăm con, đừng chuyện gì cũng trông chờ vào người khác.” Nói xong, mặc kệ Điền Đại Tráng ngơ ngác kinh ngạc, cô quay người rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc bước ra cửa, bắt gặp ánh mắt tỉnh táo của Điền Tâm, Điền Mật thấp giọng chào: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Điền Tâm không để ý đến Điền Đại Tráng đang mặt nặng mày nhẹ, chậm rãi rời giường. “Cứ tưởng em là thánh nhân, sẽ luôn chịu đựng? Không tệ, tiến bộ rồi đấy.”
Trước mặt Điền Đại Tráng, Điền Tâm lớn tiếng khen Điền Mật.
“Sau này cứ như thế mà làm. Nếu không, có người sẽ được nước lấn tới, càng ngày càng quá đáng.”
Với Điền Đại Tráng, Điền Tâm thực sự rất thất vọng. Hôm qua cô bị nhà họ Thẩm bắt nạt đến mức đó, vậy mà hắn chẳng nói lấy một câu, còn trốn trong góc, ăn no bụng rồi mới để Thẩm Đào đưa về nhà.
Trên đường về, hắn cũng không hề lên tiếng đòi lại công bằng cho cô. Hễ mở miệng là nói: “Thẩm Đào biết sai rồi, bỏ qua cho cậu ta đi. Cậu ta không cố ý.”
Nghe những lời đó, Điền Tâm tức giận suýt chút nữa cầm chày cán bột đánh hắn.
Nếu tối qua cô không uống say đến mệt lả, thì Điền Đại Tráng đừng mong được ngủ ngon lành.
Thấy hai em gái đều có thái độ lạnh nhạt với mình, Điền Đại Tráng cuối cùng cũng ngồi dậy. Hắn ngạc nhiên bế Điền Vũ lên, nhưng chưa đầy một giây sau, bé đã bị sặc sữa.
Nhìn hắn vụng về lóng ngóng, Điền Mật càng thêm thất vọng.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa. Chuyện của vợ chồng họ, chúng ta là em gái không quản được.” Bước ra khỏi phòng, Điền Tâm chế giễu hỏi Điền Mật: “Vì một người anh như thế này, em vội vã gả cho một người hoàn toàn xa lạ, có hối hận không?”
“Nhưng giờ em có hối hận cũng đã muộn rồi. Quân hôn không dễ ly dị, dù em có muốn tự do như chị cũng không được đâu.”
“Chị không sao chứ?” Điền Mật không để tâm đến lời châm chọc của Điền Tâm, cô chỉ quan tâm chị ấy có thật sự ổn không.
“Hừ.” Điền Tâm cười nhạt, chẳng bận tâm. “Chị thì có thể có chuyện gì? Từ bé đến giờ, chị yêu đương không ít. Một tên hèn nhát chia tay với chị thì có làm sao?”
“Được rồi, em đừng lo cho chị. Chị biết em đang nghĩ gì, cũng biết mình sau này nên làm thế nào. Nhưng còn em, đi hải đảo, em thật sự giỏi lắm sao?”
“Được.” Điền Mật gật đầu, chắc chắn nói: “Em thích cuộc sống đơn giản. Giản Hoài cho em cảm giác rất vững vàng. Gả cho anh ấy, em không hối hận.”
“...Thế thì được, miễn là em vui là được.” Nhắc đến Giản Hoài, Điền Tâm vẫn còn bực bội. Nhưng Giản Hoài không có mặt ở đây, cô có thể giữ bình tĩnh mà dặn dò em gái vài câu.
TBC
“Đừng tưởng rằng quân nhân hay vợ lính đều là người tốt. Phần lớn bọn họ xuất thân từ nông thôn, rất hay có thành kiến với dân thành phố. Sau này em đừng dễ dãi quá, nếu không chắc chắn sẽ bị bắt nạt.”
“Nhớ kỹ, người khác chỉ bắt nạt kẻ yếu. Sau này ở một mình, chỉ có mạnh mẽ, em mới có thể tự bảo vệ chính mình.”
“Vâng, em biết rồi.”
Điền Tâm không dài dòng như Thu Hà. Cô chỉ nói một lần rồi thôi. Điền Mật nhớ được thì tốt, mà không nhớ cũng chẳng sao. Dù gì cô cũng đã nhắc nhở.