Gả Cho Người Chồng Quân Nhân

Chương 94



Kéo sang đọc tiếp.

Chương 97

Bữa sáng là Điền Mật và Thu Hà cùng nhau làm. Điền Tâm vốn dĩ muốn hỗ trợ, nhưng biết lát nữa Giản Hoài bọn họ muốn tới đây ăn cơm, cô lập tức buông tay không làm.

“Hừ hừ.” Điền Tâm khó chịu. “Cho dù em nói Giản Hoài tốt, chị vẫn chán ghét anh ta. Về sau chị không cho viết thư cho em, tất cả đều là vì anh ta. Em đừng nghĩ nhiều.”

“Vâng. Em hiểu rồi.” Điền Mật không thèm để ý. “Chỉ cần lát nữa chị không cùng anh ấy cãi nhau là được, chúng em đêm nay sẽ lên xe lửa. Chờ một lát chụp ảnh xong, chị có thể không cần để ý đến anh ấy.”

“Đêm nay đã đi?” Điền Tâm có chút kinh ngạc. “Sao anh ta không xin thêm vài ngày nghỉ?”

“Đúng vậy, sao gấp vậy?” Thu Hà cũng có chút thất thần.

“Của hồi môn của con, còn có rèm cửa chưa cắt xong. Còn có chăn bông chưa có làm, bông ta còn chưa mua. Đã nhiều năm không trở về, nó sao không thể ở lại thêm mấy ngày.” Thu Hà không cao hứng.

“Là con muốn đi sớm. Nhà cửa bên kia còn cần dọn dẹp. Đi sớm một chút, nhân lúc Giản Hoài còn ngày nghỉ, anh ấy cũng có thể giúp con làm việc.” Điền Mật không để trong nhà mâu thuẫn, chỉ nói là cô yêu cầu.

“Mẹ, về sau người giặt quần áo, rửa rau, nhớ dùng nước ấm. Bác sĩ nói ngón tay người nổi cục là do viêm khớp, người nhớ chú ý. Bằng không về sau ngón tay mỗi ngày đều đau, ngay cả cầm đũa cũng khó.”

“Cha của con, người phải giám sát ông ấy đánh răng mỗi ngày. Tiền mua kem đánh răng, so với đeo răng giả tiện nghi hơn. Dùng răng giả có gì tốt, ăn cái gì cũng không nếm được mùi vị. Mẹ nhớ rõ phải nhìn ông ấy.”

“Đã biết, con thích dong dài vậy.” Thu Hà nghẹn ngào nói.

Thấy Thu Hà khóc, trong lòng Điền Mật cũng có chút khó chịu. Sau khi dặn dò, cô lại trầm mặc, không nói gì nữa.

Hút ít thuốc, uống ít rượu, cần đánh răng, cần rửa chân, đây đều là những việc rất nhỏ hằng ngày. Không cần Điền Mật nhắc nhở, Thu Hà cũng biết.

Về sau Điền Mật không đảm đương chức giám sát viên nhỏ trong nhà, chỉ có thể phát huy trù nghệ của mình, làm một bữa sáng phong phú.

Leng keng leng keng, phòng bếp đều phát ra tiếng Điền Mật cắt rau. Thu Hà lau khô nước mắt, yên lặng hỗ trợ.

Hai người phối hợp ăn ý, bận rộn làm bữa, nhà hàng xóm xung quanh, cũng rời giường ra làm cơm sáng.

“Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.”

Mọi người gặp mặt, đều nhiệt tình chào hỏi.

Ngày hôm qua, Điền gia trong nhà hàng bị mọi người chê cười, vốn dĩ hẳn là nên thẹn thùng. Nhưng Thu Hà, Điền Mật tất cả đều không thèm để ý người khác nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người vẫn thoải mái hào phóng, không sợ bị cười, cũng không sợ bị nói. Những người đó muốn bát quái, muốn cười trộm, ngược lại ngại ngùng nói thầm. Mọi người đều như vậy, hai người dứt khoát không cần che dấu tâm tư.

“Lão Thu, Tâm Tâm nhà bà cùng Thẩm Đào thật sự chia tay rồi sao?”

Lời này hỏi ra mọi người tiếng lòng.

Đây là phòng bếp chung, tất cả mọi người dựng lên lỗ tai nghe lén. Sợ âm thanh rửa rau, cắt rau, xào rau, quấy nhiễu đến tiếng Thu Hà, mọi người còn ăn ý giảm nhẹ động tác.

“Xem duyên phận cùng thành ý Thẩm gia đi.” Ở bên ngoài, Thu Hà không có đem nói chết. “Tâm Tâm nhà tôi cũng không phải là loại sinh con gái, liền tặng cho người khác không nuôi dưỡng.

Thẩm gia này quy củ không thay đổi, vậy Thẩm Đào kia cùng Tâm Tâm chỉ có thể nói là có duyên không phận.”

Điểm tô cho vẻ đẹp Điền Tâm đồng thời, Thu Hà còn không quên dẫm mẹ chồng nàng dâu Phàn Yên một cái.

Đừng động Điền Tâm và Thẩm Đào về sau như thế nào. Hiện tại bọn họ bắt nạt Điền Tâm, Thu Hà sẽ không để bọn họ tốt.

Trước kia coi trọng Thẩm gia, là bởi vì Thu Hà cần giúp Điền Mật giữ gìn quan hệ tốt cùng Thẩm gia.

Hiện tại Điền Mật gả chồng, Điền Tâm cũng xác định không cần Thẩm Đào. Vậy Phàn Yên kia tính là cái gì?

Thẩm xưởng trưởng có năng lực thì như thế nào? Điền gia bà mỗi người đều không có tiền đồ, căn bản với không tới nhà Thẩm xưởng trưởng.

Dù ông ta có giỏi giang thế nào đi nữa, một trưởng xưởng rượu cũng không thể kiểm soát nổi một đồng chí già đã về hưu từ xưởng thuốc lá. Chính vì thế, Thu Hà chẳng sợ gì cả, chuyện gì cũng dám nói.

“Đúng là chưa từng thấy nhà nào như nhà họ Thẩm. Ngày xưa, nếu gia đình không thể sống nổi thì mới phải bán con trai, con gái. Nhà họ điều kiện tốt như thế, sao lại không thể nuôi nổi một đứa con gái?”

"Trước đây Thẩm Đào đến nhà tôi, tôi thấy nó là đứa hiểu chuyện, không giống mẹ nó, còn tưởng nó là người tử tế. Nhưng bây giờ xem ra, cũng chẳng ra gì.

Lấy chồng đâu phải chỉ cưới một mình Thẩm Đào, mẹ chồng mà không ra gì thì con bé Tâm Tâm nhà tôi làm sao mà sống yên ổn được?"

TBC

"Chia tay sớm thì giải thoát sớm. Bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra, Tâm Tâm sớm thoát khỏi vũng lầy này cũng xem như may mắn.

Chỉ tiếc cho Đào Đào thôi. Ai, đúng là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại không có người mẹ tốt. Cũng may nó còn có một người cha làm trưởng xưởng, sau này tìm vợ cũng không khó."

Nhân cơ hội này, Thu Hà vừa ca ngợi một câu, tiện thể giẫm lên Phàn Yên hai câu.

Những người xung quanh vốn dĩ cũng phải chịu ấm ức từ Phàn Yên bấy lâu nay, vì thế ai nấy đều gật đầu đồng tình.

“Đúng vậy đấy. Theo tôi thấy, con trai vẫn nên để cha nó nuôi. Thẩm Đào không ra dáng một người đàn ông, tất cả là do trưởng xưởng Thẩm dạy dỗ mà thành.”

“Đúng vậy.”