Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu

Chương 15



Trên đường nhiều nơi tuyển nhân viên, nhưng đó trọng điểm, trọng điểm là những công việc đó đều dễ kiếm tiền.

Đã từng trải qua sự hào phóng của câu lạc bộ K, một đêm thể kiếm một ngàn hai trăm tệ, An Vô Dạng những công việc lớn nhỏ khác: “...” 

Căn bản hứng thú.

Cho đến khi ngang qua một khách sạn xa hoa, cách từ cửa lớn đến đường cái bằng cả một quảng trường nhỏ, đúng là giàu thường cách khoe của.

An Vô Dạng ngước mắt, thầm nghĩ: khách sạn Lâu Đài Lafayete.

Phong cách phương Tây vô cùng phá cách.

Nghỉ hè năm ngoái từng làm phục vụ, bây giờ chút chán ngấy công việc .

“Chẳng lẽ làm phục vụ…” An Vô Dạng ở cửa suy nghĩ lâu, móc từ trong túi một đồng tiền xu: “Ném mặt chính diện sẽ .”

Tiền xu trong tay trai bay lên trung, tỏa ánh sáng lấp lánh, khi đang tràn ngập chờ mong chuẩn đón lấy, ánh mặt trời chiếu mắt, bắt .

“A, một tệ của …” An Vô Dạng sốt ruột chạy đến chỗ tiền xu rơi xuống, đuổi theo.

Đồng tiền xu tròn tròn lăn mặt đất bằng phẳng, An Vô Dạng thở hồng hộc, cuối cùng cũng đuổi , chờ tiền xu dừng , vui vẻ xổm xuống chuẩn nhặt lên.

đột nhiên một đôi giày da xuất hiện mắt , đạp lên đồng xu.

“...” Tay An Vô Dạng cứng đờ giữa trung, mấy vui vẻ : “Anh giẫm lên tiền của .”

Cậu nhắc nhở như , chỉ cần điếc, đa sẽ lập tức nhấc chân .

chủ nhân của đôi giày da hề phản ứng.

Ánh mắt An Vô Dạng chuyển từ đôi giày lên phía , thái dương lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt phơi nắng đến đỏ bừng, khoảnh khắc thấy chủ nhân của đôi giày, vẻ mặt lập tức chuyển từ hung ác thành ngơ ngác: “Louis XIII…”

Tâm trạng Hoắc Vân Xuyên vốn dĩ , bây giờ gặp oan gia ngõ hẹp, vẫn giữ trạng thái thờ ơ. một câu Louis XIII lập tức làm bùng nổ, mặt đen : “Tôi ở trong mắt chỉ giá trị bằng hai chai Louis XIII?”

Bị đối phương hung dữ mắng, mặt An Vô Dạng lập tức đỏ lên, phát hiện gần đây quá ham tiền, sắp ngu si luôn .

“Xin mà, em ý đó…” vẫn quên vấn đề chính: “Anh mau nhấc chân lên, đồng xu của em còn ở chân .”

“Không ý đó thì ý gì?” Hoắc Vân Xuyên cảm thấy đang kích thích: “Nếu chướng mắt tiêu tiền cho , vì cái gì nhớ thương Louis XIII?”

“Anh như là đúng.” An Vô Dạng xuống đất, nhưng nhanh chóng bò dậy, bởi vì mặt đất làm nóng mông: “Em dùng bản lĩnh của bán , nhận tiền cảm thấy yên tâm, nhớ thương gì đó như ?”

Cậu lên vỗ vỗ mông: “Anh đó, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cưỡng ép thành em từ chối thì thôi , đó còn tìm Tuyền đuổi việc em, gì chứ, lỡ như em nhà chờ tiền cứu mạng, cắn rứt lương tâm ?”

“Mắc thật, chờ cứu mạng thèm nghĩ biện pháp khác, tới câu lạc bộ làm việc?” Đỉnh đầu Hoắc Vân Xuyên nóng bừng, cũng hiểu tại đây tranh cãi với một thằng nhóc quen , đúng là trẻ con: “Vậy , chuyện với thật vô nghĩa.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh cố gắng bình tĩnh , nhanh chóng rời .

Mặt An Vô Dạng đỏ bừng, thấy đối phương dịch chân , vui vẻ, vội vàng xổm xuống nhặt tiền xu lên.

“Không chứ, là mặt chính diện .”

Cậu còn nhớ rõ hạ quyết tâm.

Cảm nhận phía theo , cần nghĩ cũng là trai .

Tâm trạng Hoắc Vân Xuyên phức tạp, khi gần tới cửa khách sạn, cuối cùng nhịn nữa, đầu , giọng điệu vô cùng ngạo mạn: “Sao theo ?”

Chẳng lẽ cuối cùng cũng ý thức bỏ lỡ một đàn ông ưu tú?

“Anh mắc ghê.” An Vô Dạng lẩm bẩm, từ bên cạnh chạy về phía , bóng dáng mảnh khảnh lập tức biến mất bên trong khách sạn.

Hoắc Vân Xuyên yên tại chỗ: “...”  

Sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thể tin chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cùng một bơ bao nhiêu .

“Xin chào.” An Vô Dạng đến quầy lễ tân, ôm suy nghĩ thử một , hỏi: “Xin hỏi ở đây còn nhận phục vụ ?”

Chị gái mặc đồng phục tinh xảo ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh nở một nụ tiêu chuẩn, lắc đầu: “Xin , chúng tạm thời nhận.”

An Vô Dạng lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng quá thất vọng, vốn dĩ cũng chỉ ôm suy nghĩ thử một , gật đầu: “Vâng, cảm ơn chị.”

“Cậu đang tìm việc làm?” Một giọng lạnh lùng truyền tới từ phía .

“...”

An Vô Dạng tức giận gật đầu, còn định ở chỗ hưởng thụ điều hòa một chút, đó tiếp tục ngoài tìm việc.

Về chuyện đối phương hại câu lạc bộ K sa thải, trắng , mang thù.

“Nếu như cho sa thải , thể cho một công việc khác.” Hoắc Vân Xuyên , ánh mắt kinh ngạc của An Vô Dạng, lấy bút máy từ trong túi , về phía bàn lễ tân lấy một tờ giấy ghi chú, một dãy điện thoại, đó đưa cho : “Sáng chiều về, lương tháng bốn ngàn tệ, chê ít thể tìm .”

“Ở chỗ nào?” An Vô Dạng ngơ ngác hỏi.

Hoắc Vân Xuyên cất bút máy: “Văn phòng luật sư, Trần Sơ, gặp qua.”

Anh , An Vô Dạng lập tức ấn tượng: “Là … tương đối dịu dàng?” Buổi tối hôm đó, là một trong ít giở trò gian ác với .

Hoắc Vân Xuyên nhạo, Trần Sơ qua đúng thật trông gần gũi hơn bọn họ nhiều: “Tôi còn bận việc, tự tìm .” Vừa dứt lời, Hoắc Vân Xuyên lập tức xoay rời .