An Vô Phỉ nói: “Em gửi tin nhắn cho chị xem.”
An Vô Ngu lúc này đang ở trường học, vào giữa trưa nhận được ảnh trứng chim, trả lời lại: [Lại là chuyện tốt anh trai của em làm ra.]
An Vô Phỉ: [Sao vậy ạ?]
An Vô Ngu: [Hai đứa làm như vậy lỡ như động chạm đến chim mẹ, mấy trứng non này coi như bỏ đi.]
An Vô Phỉ: [Chim mẹ bay đi chúng em mới leo lên.]
An Vô Ngu: [Không rõ niềm vui của anh em hai người, dù sao cũng chỉ hại người mà chẳng lợi mình.]
Cẩn thận đọc lại từ đầu tin nhắn của chị, An Vô Phỉ bừng tỉnh, cuối cùng cũng biết vì sao anh trai và chị gái không thân thiết, bởi vì tam quan không hợp, làm sao làm chị em được.
Anh trai cảm thấy chị quá ích kỷ, thích so đo, chị lại cảm thấy anh trai không biết suy nghĩ, học hành kém.
An Vô Phỉ thích ở chung với anh vì ở bên anh rất thoải mái, còn chị gái học giỏi đa tài, em ấy thích cùng chị thảo luận kiến thức và học tập.
Đơn giản mà nói chính là anh trai gần gũi trong sinh hoạt, còn chị gái lại tràn ngập lý tưởng.
Sau khi hết ngày cuối tuần, cả nhà trở lại thành phố, thời gian còn sớm, An Vô Dạng nói ba mẹ dừng xe: “Con tìm việc làm thêm, sáu giờ con sẽ về nhà.”
An Vô Phỉ ngo ngoe rục rịch, cũng muốn đi theo, nhưng bị mẹ ấn lại: “Muốn đi đâu, về nhà học bài.”
“Bái bai.” An Vô Dạng thấy vẻ mặt buồn bực của em trai, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay.
*
Cuối tuần này của Hoắc Vân Xuyên cũng không tốt lắm, anh bị ba mẹ gọi về gấp, về nhà bàn bạc một chuyện quan trọng.
“Nhân dịp cuối tuần, chúng ta ngồi xuống nói chuyện của con cho rõ ràng.” Hoắc Kiêu triệu tập mọi người, ngồi nói chuyện trong phòng làm việc.
Những người ngồi đây gồm Hoắc Vân Xuyên, Chương Nhược Kỳ - mẹ của anh, cô Hoắc Linh, ông nội Hoắc Kính Trung, thế trận rất lớn.
“...” Hoắc Vân Xuyên âm thầm thở dài, ngồi xuống đối diện người thân.
Hoắc Kiêu nói: “Hôm nay chúng ta tập trung ở chỗ này, không phải để trách móc ai, cũng không phải để cằn nhằn, mà là để giải quyết một vấn đề.”
Mọi người đều gật gật đầu.
Hoắc Vân Xuyên nói: “Ba cho rằng ba mươi tuổi không kết hôn chín là có vấn đề?”
Hoắc Kiêu nghiêng đầu, nói: “Có vấn đề hay không chỉ có con biết, con có chịu đem vấn đề này nói ra cho chúng ta biết hay không, cũng chỉ có chính con mới có thể quyết định.”
Hai ba con yên lặng nhìn nhau.
Hoắc Vân Xuyên nói: “Được, con sẽ nói thẳng... Con không thích phụ nữ.”
Phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh, người thân của anh đều có sắc mặt khác nhau, nhìn qua có vẻ không thể tiếp thu.
“Là thật sao?” Hoắc Kiêu hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thật.” Hoắc Vân Xuyên nhìn thẳng vào mắt ba mình, thái độ thản nhiên: “Con hẳn là nên nói cho mọi người biết sớm một chút, để mọi người chuẩn bị.”
Chương Nhược Kỳ: “Chuẩn bị cái gì? Giúp con tìm người mang thai hộ sao?” Bà ấy xoa trán, vẻ mặt đau lòng: “Mẹ đã sớm nghĩ tới khả năng con không thích phụ nữ.”
Nhưng không nghĩ là thật.
Hoắc Vân Xuyên là con trai duy nhất của nhà họ Hoắc, là con một.
“Trừ nhờ người mang thai hộ ra, chẳng lẽ không còn biện pháp khác?” Hoắc Linh - cô của anh nói: “Vân Xuyên, coi như là vì nhà chúng ta, cháu kết hôn rồi sinh một đứa con đi, sau đó ly hôn cũng được.”
“Ăn nói linh tinh.” Hoắc Kính Trung ngắt lời con gái, cây trượng trong tay nặng nề đập xuống đất: “Nếu kết hôn chỉ vì sinh một đứa con, tôi đây tình nguyện để Vân Xuyên cô đơn cả đời.”
“Ba!” Nhóm phụ nữ trong nhà cao giọng kháng nghị: “Sao ba có thể nói vậy được?”
“Được rồi.” Hoắc Kiêu gõ gõ bàn, để mọi người yên tĩnh lại: “Ba nói đúng, tôi cũng không tán thành Vân Xuyên làm như vậy, thứ nhất là không tôn trọng nhà gái, thứ hai là không tôn trọng Vân Xuyên.”
Hoắc Kính Trung nói: “Mấy năm nay sự nghiệp của Vân Xuyên phát triển tốt... Nghe nói gần đây cháu thu mua một công ty tài chính, chuẩn bị mở rộng làm chứng khoán, hay là giữ nguyên nghiệp vụ kinh doanh của công ty?”
Nói đến chuyện làm ăn, Hoắc Vân Xuyên ngẩng đầu: “Điều chỉnh tài nguyên, coi tình huống phát triển, cũng có khả năng khai thác dự án mới, vậy nên nhân viên cũ của công ty có thể sẽ phải giảm biên chế.”
Gần đây, Hoắc Vân Xuyên ngoài phiền muộn vì áp lực gia đình ra, còn phiền muộn vì chuyện này.
“Nếu năng lực tốt, có thể điều đến công ty khác.” Hoắc Kính Trung nói.
“Ba à.” Chương Nhược Kỳ chịu không nổi hai ông cháu này: “Chúng ta đang thảo luận chuyện gia đình, không phải chuyện công việc. Mấy thứ này hai người có thể bàn bạc sau.”
Hoắc Kính Trung: “Xin lỗi, khụ khụ, tiếp tục nói chuyện kia đi.”
Hoắc Kiêu: “Vân Xuyên, ranh giới giữa nghĩa vụ và trách nhiệm gia đình quá mơ hồ, chúng ta tạm thời không đề cập tới, hiện tại điều quan trọng là, sinh lão bệnh tử, nếu như sau này chúng ta đều qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình con, có lẽ sau này sẽ không còn nhà họ Hoắc nữa, con đã suy nghĩ tới cảm nhận của mọi người trong nhà chưa?”
Hoắc Vân Xuyên: “Vậy mang thai hộ.”
“Không đến tình huống bất đắc dĩ, ba không đồng ý mang thai hộ.” Hoắc Kiêu nhìn anh, ánh mắt do dự: “Vân Xuyên, ba cho con hai năm, con suy nghĩ kỹ một chút, được không?”
Chương Nhược Kỳ: “Anh này…”
Hoắc Kiêu xua xua tay: “Tạm thời đừng nóng vội.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Hoắc Vân Xuyên.
“...” Hoắc Vân Xuyên nắm chặt tay, tâm trạng vô cùng rối rắm.
Mỗi lần nhìn qua ba mẹ tuổi đã nửa trăm, ông nội đi đứng không tiện, những người thân quan tâm mình, vì chuyện của mình hao tổn sức lực, bản thân anh cũng không dễ chịu.
Nghiêm túc mà nói, anh vẫn chưa thể xác định mình có phải là GAY hay không, chỉ biết nguyên nhân đã nhiều năm như vậy không tìm được bạn đời không liên quan đến giới tính.
Qua mấy năm nữa, có khi lại tìm được người phụ nữ làm mình không chán ghét thì sao... Ai mà biết được.
Anh nhắm mắt lại như cam chịu, gật gật đầu: “Được.”
Hoắc Kiêu nói: “Điều kiện chính là, con phải tích cực phối hợp với người trong nhà tìm kiếm đối tượng, cho dù có thích hay không con cũng phải tiếp xúc, đồng thời không phải mới bắt đầu đã từ chối người ta.”
Hoắc Vân Xuyên cắn răng: “Được…”