Đứng ở lập trường của An Vô Dạng, từ lúc cậu biết mình uống ly rượu có chứa chất kích thích, cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần, nghiêm túc mà nói, cậu không có quan niệm quá khắt khe về trinh tiết, nhưng cũng không có nghĩa cậu là một người tùy tiện.
Nếu như không bị người khác âm thầm hãm hại, loại chuyện như lăn giường với người khác sẽ không bao giờ phát sinh.
Không được Hoắc Vân Xuyên đáp lại, An Vô Dạng bò dậy, tìm kiếm điện thoại của mình...
“Cậu làm gì vậy?” Hoắc Vân Xuyên thật sự hiểu lầm hành động của An Vô Dạng, anh cho rằng cậu muốn đi ra ngoài tìm người, nhíu mày thật sâu, chẳng lẽ không thể nhịn nổi sao?
Hay là nói, chàng trai thoạt nhìn chẳng được bao nhiêu tuổi này là một tay chơi già đời thân kinh bách chiến?
Hoắc Vân Xuyên không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Anh chán ghét người không biết kiềm chế sinh hoạt cá nhân, cùng với việc tuổi còn trẻ đã qua tay vô số người.
An Vô Dạng không biết người đàn ông bên cạnh đang suy nghĩ cái gì, tay chân yếu ớt té ngã trở lại, nhỏ giọng cầu xin: “Giúp em gọi một cuộc điện thoại… gọi cho bạn học Tiểu Béo của em…”
Còn tốt, An Vô Dạng chỉ ê ê a a mà vẫn biểu đạt hoàn chỉnh rõ ràng ý của câu nói: “Nói bọn họ… không cần chờ em…”
Sắc mặt Hoắc Vân Xuyên khó khăn lắm mới tốt hơn một chút, cầm lấy điện thoại của chàng trai, lúc chuẩn bị gọi, đối phương lại nói: “Thuận tiện… giúp em tìm một người đàn ông sạch sẽ, em sắp c.h.ế.t rồi…”
“...”
Khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đen hơn một chút, đứng dậy đi qua bên cạnh gọi điện thoại.
Sau khi kết nối, anh nói rõ ràng tình huống, sau đó tắt máy.
Còn về yêu cầu thứ hai của chàng trai, Hoắc Vân Xuyên xin lỗi, anh sẽ không tìm đàn ông, không có tâm trạng cũng không có cách nào khác.
Nhưng nếu như thật sự không nhịn được… anh kéo cà vạt của mình, một bên lạnh mặt, một bên xoay người, trở về bên cạnh chàng trai.
Khi thân hình cao lớn rơi xuống trước mắt mình, An Vô Dạng thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.
Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, đây chỉ là ảo giác!
Có đàn ông so với không có đàn ông càng khổ sở, càng muốn c.h.ế.t hơn!
Không, c.h.ế.t luôn rồi, còn phải đau khổ một hồi rồi mới chết!
Cầm thú… súc sinh… tên khốn nạn… hai mắt An Vô Dạng vô hồn lên án, trên người liên tục xóc nảy, trải nghiệm cảm giác khổ sở như c.h.ế.t đi sống lại.
Hoắc Vân Xuyên từ đầu chỉ muốn đánh cược một lần, không nghĩ tới sẽ làm đến cùng.
Nhưng sau đó lại sinh chuyện, mất khống chế.
Mặc kệ chính mình làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc trước nay của bản thân.
Sau khi kết thúc, An Vô Dạng không còn hơi sức mà ngủ, tay chân cũng không thể động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế như lúc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy những dấu vết ghê người dưới ánh đèn, lập tức mở to hai mắt, nghi ngờ nhân sinh… anh không thể tưởng tượng vừa rồi mình thô lỗ đến mức nào, cho dù có tức giận, đây là lần đầu tiên làm loại chuyện này, trong lòng nghĩ cần phải dịu dàng cẩn thận, anh không hưởng ứng thái độ khác.
Nhưng sự thật phơi bày ở trước mắt, anh làm đối phương bị thương.
“...”
Môi Hoắc Vân Xuyên gắt gao mím chặt, nâng tay nhìn đồng hồ một chút, phát hiện mới rạng sáng, còn chưa đến một giờ, anh lập tức xuống giường, mặc thêm quần áo rồi ra cửa.
Đi trên đường phố một lúc, anh tìm được cửa hàng thuốc mở cửa 24 giờ.
Anh đi vào tiệm thuốc nói mình muốn mua thuốc mỡ tiêu sưng giảm đau.
Thuận tiện hỏi rõ ràng: “Miệng vết thương trầy da có thể dùng không?”
Anh không xác định chỗ chịu tra tấn của đối phương có miệng vết thương hay không, nên phải hỏi rõ ràng cẩn thận.
“Có thể.” Nhân viên cửa hàng vô tình nhìn thấy vết cắn trên cổ Hoắc Vân Xuyên, dường như có thể xác định mục đích mua thuốc của khách hàng này, mặt cô nóng lên, thuận tiện đẩy mạnh tiêu thụ áo mưa trong tiệm của mình: “Anh có cần áo mưa và KY không?”
Sắc mặt Hoắc Vân Xuyên hết xanh rồi lại trắng, bởi vì anh đã quên sử dụng áo mưa, càng không dùng gel bôi trơn: “Không cần.” Anh lạnh lùng thanh toán tiền, cầm theo thuốc mỡ vội vàng ra cửa.
Khi trở lại khách sạn, thời gian đã hơn hai giờ sáng.
Dùng khăn ấm giúp đối phương lau sạch cơ thể, bôi xong thuốc mỡ, đã là ba giờ sáng.
Hoắc Vân Xuyên nằm bên cạnh chàng trai đang say giấc nồng, lại không hề buồn ngủ, cuối cùng anh đã hãm sâu vào nó, so với chàng trai bên cạnh còn nhiệt tình hơn…
Phải biết rằng trước ngày hôm nay, anh có xuất thân là một thiếu gia nhà giàu, căn bản không hề nghĩ tới khả năng mình là gay.
Sự thật chứng minh, anh không chán ghét cơ thể đàn ông chút nào.
Thậm chí bây giờ sau khi nhắm mắt lại, vẫn còn có thể cảm nhận được dư vị đó. Thời gian chiến đấu và cảm giác sung sướng, cùng với... biểu hiện của đối phương.
“...”
Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Xuyên không nhịn được kéo giãn khoảng cách với chàng trai, bảo đảm mình sẽ không giống như lúc nãy, vô thức làm cho đối phương thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Vừa rồi lúc bôi thuốc mỡ cho đối phương, anh thấy vết bầm nghiêm trọng kia, trong khoảnh khắc đã tự nghi ngờ mình có phải biến thái hay không...
Suy nghĩ phức tạp này làm sắc mặt Hoắc Vân Xuyên lúc xanh lúc đỏ, nằm trên giường trằn trọc rất lâu mới đi vào giấc ngủ.
Anh làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, ít khi ngủ vào lúc rạng sáng.
Nếu không sẽ quấy rầy đồng hồ sinh học, sáng ngày hôm sau sẽ dậy không nổi.