Vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, chất lượng giấc ngủ của An Vô Dạng vô cùng tốt, mặc kệ buổi tối ngày hôm trước ngủ lúc mấy giờ, dù sao cũng sẽ tỉnh lại vào lúc bảy giờ sáng ngày hôm sau.
Sau đó nếu đi học thì đi học, nếu cuối tuần thì ngủ nướng.
Sáng hôm nay, An Vô Dạng tỉnh dậy trên giường ngủ như mọi ngày.
“Đậu má…” Cậu phát hiện khắp cơ thể mình đau nhức như bị xe cán qua, cả tay cả chân, không chỗ nào có sức lực.
Ngay cả miệng cũng đau...
An Vô Dạng thất thần mười mấy giây, ngơ ngác nhớ lại cuộc gặp tối hôm qua, lập tức nâng tay lên che hai mắt.
“A…” Muốn c.h.ế.t luôn cho rồi!
Lúc trúng thuốc cảm thấy cùng người khác lăn giường cũng không sao, lúc giải quyết xong nhu cầu sinh lý lại bắt đầu ghét bỏ!
Đây hẳn là bệnh chung của đàn ông.
An Vô Dạng mới mười tám tuổi, nhưng cậu là một người con trai hàng thật giá thật.
Sau khi dùng tất cả sức lực ngồi dậy, cậu quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, gương mặt đang ngủ say có ngũ quan đẹp đẽ, mũi cao thẳng, vô cùng đẹp trai.
Nhưng không ảnh hưởng đến việc An Vô Dạng trợn trắng mắt với anh, bởi vì dù đẹp trai cũng không che dấu được bản chất cầm thú của anh, nhìn làn da trên người mình, dường như đã thành vỉ pha màu.
“Súc sinh…” Khi An Vô Dạng xuống giường, cơ bắp vô cùng đau nhức, không nhịn nổi lại mắng một câu.
Thuận tiện đi khắp nơi tìm kiếm quần áo của mình, cuối cùng tìm được nguyên cả bộ trong nhà tắm.
Mặc quần áo xong, cậu rời khỏi khách sạn như đang trốn bệnh truyền nhiễm.
Mới bảy giờ, người bên ngoài không nhiều lắm.
Không khí tươi mát buổi sáng sớm thổi tới, An Vô Dạng hít sâu một hơi, sau đó quấn chặt áo thun trên người mình, sờ sờ túi.
Trong túi không có nhiều tiền, chỉ có hai trăm tệ (~ 680.000vnđ).
Đó là số tiền cậu dùng để chia tiền với mọi người vào tối hôm qua, sau khi nhớ tới chuyện này, cậu vừa đi trên lối đi bộ vừa gửi tin nhắn cho Tiểu Béo: “Người anh em, tối hôm qua chia ra một người bao nhiêu, tôi chuyển qua cho cậu.”
Cậu cho rằng Tiểu Béo lúc này chắc chắn chưa ngủ dậy, nên đã cất điện thoại đi.
Một tiếng ting ting vang lên, trong lòng An Vô Dạng căng thẳng, như chim nhỏ sợ cành cong.
“Súc sinh…” Cậu an ủi thần kinh và trái tim nhỏ đáng thương của mình, thầm mắng tên đàn ông làm mình thần hồn nát thần tính.
[Người anh em, không cần tiền, có một tên nhà giàu thanh toán.]
[Tốt vậy luôn, ai thế?]
[Tên nhóc Tạ Vanh, nhà cậu ta có tiền.]
[Tối hôm qua cậu với bạn gái kia thế nào?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[...]
Thấy Tiểu Béo trả lời đã biết không có khả năng, An Vô Dạng không phải loại người thích cào lên vết sẹo của người khác, cậu cười cười cất điện thoại, sau đó ăn bữa sáng ở ven đường, lấy ra hai trăm trong túi.
“Cảm ơn.” An Vô Dạng nhận lấy một đống tiền lẻ ông chủ đưa, cẩn thận bỏ vào túi, sau đó lấy ra hai tờ tiền, đi đến trạm xe buýt gần nhất, ngồi xe buýt vượt qua non nửa thành phố, trở lại nhà của mình ở Thành Nam.
Cậu là cậu bé lớn lên ở một con ngõ nhỏ trong khu phố cũ, trong nhà không nghèo cũng không giàu, là một gia đình khá giả bình thường.
Phía trên có chị gái tài giỏi xinh đẹp, đang học đại học ở một trường có tiếng, phía dưới có một em trai thông minh lanh lợi, năm nay vừa lên cấp hai, đang đi học tại trường trung học trọng điểm gần đây.
Người ta nói đứa thứ hai là tồn tại dư thừa, thật sự rất đúng.
Ba mẹ An Vô Dạng cũng rất buồn bực, tại sao con cả và con út một đứa so với một đứa càng thông minh hơn, vừa nhìn đã biết tương lai sẽ là tinh anh của xã hội, nhưng con thứ lại không được như vậy.
Muốn chỉ số thông minh không có chỉ số thông minh, cũng không biết cách đối nhân xử thế, trên người chỉ có gương mặt là ổn.
Tính cách không thể nói là đáng ghét, nhưng cũng tuyệt đối không làm người khác thích.
Chính là quá bình thường, không có ưu điểm, cũng không tìm ra khuyết điểm nào lớn.
Hy vọng của hai vợ chồng nhà họ An đều gửi gắm trên người con cả và con út, ngày thường đều cẩn thận quan sát, vừa đi làm kiếm tiền vừa nuôi con, sợ hai đứa con có tiềm lực nhất sẽ đi sai đường.
Nhưng lại không quản được An Vô Dạng, thích học bài thì học bài một lát, thích ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, chỉ cần đúng giờ về nhà là được.
Buổi tối không về nhà, đây là lần đầu An Vô Dạng như vậy, lúc vào cửa có hơi sợ hãi.
Nhưng cậu đã suy nghĩ nhiều, bây giờ mới khoảng tám giờ, chín giờ rưỡi ba mẹ mới đi làm, bây giờ vẫn chưa dậy.
“Anh.” Em trai An Vô Phỉ đang làm bài tập trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn thấy An Vô Dạng, bình thản gọi một tiếng.
“Ừm, học bài sớm vậy?” Bởi vì chỉ có em trai, An Vô Dạng thả lỏng bước chân, đứng thay giày ở lối vào.
“Sắp cuối kỳ.” An Vô Phỉ nói.
“Ồ.” Cũng đúng, nghĩ đến sự nhiệt tình học tập của em trai, học sinh yếu kém như An Vô Dạng ngại ngùng im miệng: “Anh về phòng ngủ, không làm phiền em.”
“Vâng.” An Vô Phỉ gật đầu, dáng vẻ trong lòng chỉ có học tập.
Bởi vì phòng trong nhà có hạn, hai anh em bọn họ ở cùng một căn phòng.
Anh nằm giường trên, em nằm giường dưới.
Nhưng hôm nay An Vô Dạng thật sự không bò lên nổi giường ngủ của mình, cậu để nguyên quần áo trên người, ngủ trên giường của em trai.
Nửa tiếng sau, An Vô Phỉ đi vào lấy đồ, thấy An Vô Dạng cuộn người ngủ trên giường của mình, giống như một con tôm luộc.
Nhóc con học giỏi năm nay mười một tuổi, mới lên cấp hai, khuôn mặt nhỏ vừa lạnh lùng vừa đẹp trai, đi qua kéo chăn, đắp lên người anh trai lười nhác cả sinh hoạt cá nhân cũng không thể tự gánh vác.