Khoảng 8 giờ rưỡi, An Vô Phỉ từ trong phòng ra ngoài, đụng phải ba mẹ rời giường đi làm, ngoan ngoãn gọi: “Ba, mẹ.”
“Chào buổi sáng, anh trai con còn chưa rời giường sao?” Đinh Vi nhìn cửa phòng con trai, dường như đang dùng câu khẳng định.
“Dạ.” An Vô Phỉ gật gật đầu, không nói gì thêm.
Ba ba An Thành đứng bên cạnh nở nụ cười: “Thằng nhóc Vô Dạng tới kì nghỉ hè là như vậy, ngủ cả ngày không muốn dậy.” Bọn họ đều đã quen.
“Chờ anh con dậy, nấu cho anh chút đồ ăn, cho nó khỏi c.h.ế.t đói.” Đinh Vi nói, sau đó hai vợ chồng thu xếp đồ đạc, ra ngoài vật lộn với công việc.
*
Hoắc Vân Xuyên tỉnh dậy trong khách sạn, cầm điện thoại nhìn thời gian theo thói quen.
Đã mười giờ sáng, so với ngày thường ngủ nhiều hơn ba tiếng.
Nghĩ đến nguyên nhân việc nghỉ ngơi hỗn loạn, anh lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh… nơi đó trống trơn.
Xốc chăn lên tìm kiếm, trên giường lớn chỉ có một người.
Hoắc Vân Xuyên rời giường, đi đến phòng tắm, không có ai.
Anh hơi cau mày, rửa mặt xong cũng rời khỏi khách sạn.
Anh không biết tên của chàng trai tối hôm qua, không có tên, không có phương thức liên lạc, cũng không có địa chỉ, đó chỉ là một mối nhân duyên tựa mây khói.
Hoắc Vân Xuyên tìm được xe của mình ở bên cạnh bãi đậu xe.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên, người đàn ông đang lái xe ra khỏi bãi đỗ nhận cuộc gọi.
“Alo?”
“Hôm qua thực sự xin lỗi.” Người gọi điện cho anh chính là mẹ của anh - Chương Nhược Kỳ: “Mẹ không nên ở dưới tình huống con không hiểu rõ, tụ tập nhiều người đến bàn bạc chuyện của con, như vậy là không tôn trọng con.”
“Đúng vậy.” Hoắc Vân Xuyên lạnh giọng nói: “Con trước tiên chính là bản thân, sau đó mới là con trai của mẹ.”
“Haizz… cho nên hoàn toàn không muốn chúng ta góp ý về cuộc sống sao?” Chương Nhược Kỳ nói.
“Có.” Hoắc Vân Xuyên nói: “Nhưng có nghe hay không là tùy thuộc vào con, không phải mẹ, cũng không phải cô hoặc dì nào đó.”
Sau đó im lặng một hồi lâu.
Khi sắp kết thúc cuộc gọi, Hoắc Vân Xuyên nói: “Qua một khoảng thời gian lại cùng con thảo luận chuyện này, bây giờ không thích hợp.”
Cúp điện thoại, anh lái xe trở về chung cư của mình.
Thứ hai đến thứ sáu anh sẽ ở đây, cách công ty tương đối gần, thuận tiện đi làm hơn.
Người sống đối diện căn hộ của Hoắc Vân Xuyên là Quý Minh Giác, hai người từ khi học cấp ba đã là bạn bè, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Hoắc Vân Xuyên về nhà, nhìn thấy một người đàn ông nằm trên sofa của mình, còn tưởng rằng mình vào nhầm cửa.
“Không cần nhìn, đây là nhà cậu.” Quý Minh Giác ngồi dậy, nói: “Mẹ cậu nói đêm qua cậu cáu kỉnh, bảo tôi tới đây xem cậu.”
Hoắc Vân Xuyên cởi bỏ tất cả đồ vật trên người mình, làm như không thấy người đàn ông trên ghế sofa, đi vào phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ui chao…” Quý Minh Giác theo sau, ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng: “Cậu thật sự đi uống rượu? Haha, tức giận đến vậy sao?” Anh ấy dựa vào cửa, nói: “Chỉ bị thúc giục kết hôn thôi, ai mà không trải qua chứ, bọn họ thích nói thì mặc cho bọn họ nói, cậu cũng không mất miếng thịt nào.”
Điểm này làm anh ấy cảm thấy Hoắc Vân Xuyên quá tích cực.
“Được rồi, buổi tối tôi kêu thêm mấy người bạn đến uống rượu với cậu, được không?” Dù sao một đám người bọn họ coi như đã mấy ngày không gặp.
Không giống như trước đây, thỉnh thoảng là ra ngoài tụ họp.
Dù sao đều đã là người ba mươi tuổi, bận sự nghiệp, bận gia đình, đúng thật là...
Áp lực tỉ lệ thuận với số tuổi.
*
An Vô Dạng ngủ một giấc là ngủ đến giữa trưa, nhưng là bởi vì bị em trai gọi dậy.
An Vô Phỉ đứng ở mép giường, ánh mắt lo lắng nhìn cậu: “Cơ thể anh không khỏe sao?”
Loại chuyện thế này sao có thể nói ra dọa hư em trai chứ, An Vô Dạng xua tay nói: “Không sao đâu, một lát nữa anh dậy, em nấu cơm sao?”
Ngày thường cậu cũng nấu, chỉ là hôm nay không có khả năng.
“Vâng, anh mau dậy ăn đi.”
Thấy An Vô Dạng bò dậy, An Vô Phỉ mới quay người đi ra ngoài chờ.
Ngủ một buổi sáng, An Vô Dạng cảm thấy đã khá hơn nhiều, ngoại trừ nơi nào đó vẫn không thể tránh khỏi nhức mỏi, trạng thái tinh thần không tồi.
Ăn uống cũng tốt, cậu ngồi với em trai môi hồng răng trắng, ăn được khoảng hai chén cơm lớn.
Sau khi ăn uống no nê, cậu buông chén đũa, hỏi: “Có biết khi nào chị nghỉ không?”
Cậu và em trai từ trước đến nay tương đối thân thiết, muốn biết tin tức của chị chỉ cần hỏi em trai là được.
Không phải An Vô Ngu không thích em trai thứ hai, chỉ là… không có tiếng nói chung.
An Vô Phỉ nói: “Nghỉ hè chị ấy không về nhà, muốn đến nước Mỹ học.”
An Vô Dạng ngơ ngác, bởi vì đi Mỹ tốn không ít tiền, đối với ba mẹ mà nói là một khoản chi phí không nhỏ.
“Khụ, trường học tổ chức sao?” Như vậy có thể tốn ít một chút.
An Vô Phỉ lắc đầu: “Không phải, chị ấy và bạn học đi chung.”
An Vô Dạng không nói gì, chủ động thu dọn chén đũa, mang đến phòng bếp rửa sạch.
“Buổi chiều anh còn ngủ sao?” Bên ngoài truyền đến giọng của em trai.
Cậu lau khô tay, đi ra ngoài đến bên cạnh em trai, nói: “Chiều nay anh ra ngoài tìm việc làm thêm.”
Trước kia cậu cũng làm thế này, kiếm tiền rồi chia cho em trai một ít, cho em trai mua đồ dùng học tập.
An Vô Phỉ gật gật đầu, trên tay đã cầm lấy sách vở.