Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu

Chương 9



Hai chai Louis XIII, đầu An Vô Dạng vô thức chuyển đổi nó thành một ngàn hai trăm tệ, trái tim nhỏ không ngừng kích động, chỉ là… Trong thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí.

Lúc này nói không cho, chính là không nể mặt khách; cho, sau đó block cũng không mất mát gì.

“Dạ.” Trong bụng An Vô Dạng đang nổi lên một ý nghĩ xấu, ngoan ngoãn lấy điện thoại ra trao đổi số với Hoắc Vân Xuyên.

“Đưa tôi.” Một bàn tay cầm lấy điện thoại của An Vô Dạng, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác lưu số của mình vào, sau đó gọi qua.

“Được rồi.” Hoắc Vân Xuyên trả lại điện thoại cho cậu, nói: “Gọi người mang vào đi.”

Nhìn An Vô Dạng đi ra ngoài gọi phục vụ, các cô gái trong phòng ghen tị đến đỏ mắt, đó là hai chai Louis XIII, hoa hồng một ngàn hai trăm tệ, các cô ấy cũng muốn.

“Anh Quý, đêm nay chỉ uống hai chai Louis XIII là đủ rồi sao?” Cô gái ngồi cạnh Quý Minh Giác nũng nịu hỏi, vẻ mặt vô cùng đáng yêu.

Quý Minh Giác mân mê khuôn mặt cô ấy, tâm trạng rất tốt, nói: “Tối nay mấy anh vui, uống rượu gì tùy ý các em, có thể uống bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của các em.”

Cô gái biệt danh là Tiểu Thỏ lập tức vui vẻ, chờ An Vô Dạng kêu phục vụ vào, sau khi ghi xong hóa đơn, cô ấy nhấc tay: “Em không cần Louis XIII, em muốn một chai XO.”

Làm người vẫn nên biết thức thời, không thể được voi đòi tiên.

Quý Minh Giác: “Hửm, gọi rượu XO làm gì, nếu tối nay mở Louis XIII trước, vậy chỉ uống Louis XIII.”

Tiểu Thỏ hận không thể hôn Quý Minh Giác một cái, ngọt ngào nở nụ cười, nói:

“Cảm ơn anh Quý, người ta yêu anh nhất.”

Cô gái đang ngồi cạnh Tưởng Thiếu Phi thấy vậy cũng ngo ngoe rục rịch, mềm mại dịu dàng nói: “Anh Tưởng, người ta cũng muốn một chai.”

Không phải chỉ là chai rượu hơn một vạn thôi sao, nhà Tưởng Thiếu Phi làm ăn lớn, chút tiền lẻ này căn bản không để vào mắt: “Tùy em, em có thể uống bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”

Cô gái cắn môi, mắt thoáng liếc qua liếc lại, cuối cùng vẫn không chọn hai chai.

Thảm nhất là cô gái bị Hoắc Vân Xuyên từ chối lúc đầu, tuy đã ngồi xuống bên cạnh Trần Sơ, nhưng lại không dám làm nũng với anh ấy.

Trần Sơ nổi tiếng dịu dàng, chủ động gọi cho cô ấy một chai.

“Cảm ơn anh Trần.” Trong lòng cô gái lúc này mới dễ chịu hơn một chút, không đến mức bị các chị em khác cười chết.

Nghiêm túc mà nói, người tối nay muốn cười đến c.h.ế.t chính là anh Tuyền, chỉ một mình An Vô Dạng đã tiêu thụ được hai chai Louis XIII.

Tính cả toàn bộ phòng riêng là gần mười vạn tệ.

“Xin hỏi quý khách còn gọi thêm gì không?” Phục vụ nhìn hóa đơn, bị khách ở phòng này dọa sợ không ít, thật sự quá chịu chi.

Các cô gái nhìn mấy người đàn ông bên cạnh mình, sau đó hỗ trợ chuyển đạt ý, lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoắc Vân Xuyên nói: “Lấy một bình sữa lên, loại lớn.”

Người trong phòng tối nay thấy anh khác thường, vốn dĩ đã c.h.ế.t lặng, giờ lại bị sữa làm cho khiếp sợ: “Không phải chứ, Vân Xuyên, chúng ta đều uống rượu, em ấy uống sữa bò, có phải quá không công bằng rồi không?”

Hoắc Vân Xuyên thoáng liếc mắt, nói: “Không phải mấy cậu nói em ấy mới mười tám tuổi sao? Còn không biết xấu hổ để người ta bồi rượu?”

“Hở?” Quý Minh Giác rõ ràng không tán đồng.

“Từ từ.” Tưởng Thiếu Phi giơ tay nói: “Em ấy uống sữa cũng được, đợi lát nữa em ấy chơi thua, cậu phải uống nhiều gấp đôi rượu, như vậy chúng tôi lập tức đồng ý cho em ấy uống sữa.”

Trần Sơ vỗ tay: “Ý kiến này hay, tôi đồng ý. Thế nào, Vân Xuyên, dám chơi không?”

Hoắc Vân Xuyên nhìn mấy người bọn họ, gật đầu nói: “Được.”

An Vô Dạng ở bên cạnh mím chặt môi, phát hiện bản thân căn bản không có cách chen miệng vào, nhưng mà… Thực sự có người giúp mình uống rượu, như vậy cũng vui.

Nhưng tại sao đối phương phải làm như vậy?

An Vô Dạng không cho rằng một đêm nhân duyên như sương sớm có thể nảy sinh tình nghĩa sâu đậm.

Cậu nghĩ mua hai chai rượu đã coi như không tồi.

Nghe thấy Hoắc Vân Xuyên giúp An Vô Dạng uống rượu, ánh mắt vài cô gái nhìn cậu lập tức bất đồng, Tiểu Thỏ lập tức nói: “Bây giờ rượu vẫn chưa được mang lên, nếu không chúng ta hát vài bài trước?” Cô ấy mỉm cười nhìn một vòng, cuối cùng dừng trên người An Vô Dạng: “Em trai nhỏ, em có muốn hát không?”

Vài đôi mắt lập tức hứng thú nhìn An Vô Dạng.

Thật sự hát hay không hát không có ý nghĩa gì cả, bọn họ không thích hát cũng không thích nghe, nhưng người này thì khác, người Hoắc Vân Xuyên nhìn trúng, làm gì cũng rất thú vị.

“Thích hát không?” Hoắc Vân Xuyên hờ hững hỏi.

Câu này vào tai An Vô Dạng, chính là kêu mình cống hiến giọng hát, cậu nghiêm túc nói: “Thật ra chỉ thuộc có mấy bài, cũng không thích hợp để hát.”

Trần Sơ hỏi: “Tại sao?”

An Vô Dạng giữ nguyên khuôn mặt đứng đắn, nói: “Em chỉ biết hát hai con hổ và đèn ông sao.”

“Phụt!” Quý Minh Giác lại lần nữa phun ra rượu vang đỏ vừa mới uống: “Trời má, lại còn đèn ông sao… Vậy em hát một bài đi.”

Tưởng Thiếu Phi phụ họa: “Hát đi.”

Trần Sơ nhìn sắc mặt Hoắc Vân Xuyên một chút, giữ lại ý kiến không dám nói ra.

Lúc này microphone đã nhét vào trong tay An Vô Dạng, Tiểu Thỏ đi chọn bài.

“...” Mặt An Vô Dạng đỏ bừng, cậu biết nếu như hát bài này, người trong phòng sẽ cười c.h.ế.t mất, nhưng cưỡi lên lưng cọp rồi khó có thể leo xuống, trừ việc cố gắng hát, cậu cũng không còn cách nào khác: “Mọi người… Để một người trưởng thành như em hát bài này, em cảm thấy rất ngại, có thể không hát được không?”

Cậu vừa nghe nhạc dạo, cả người đã nóng bừng, không hát ra khỏi miệng được.