Những lời này nếu là từ trong miệng người khác nói ra, người đang ngồi trong phòng đều sẽ không ép buộc nữa.
Vấn đề là An Vô Dạng mới qua mười tám tuổi, dáng vẻ lớn lên lại rất trẻ con, cậu dùng giọng điệu già dặn cường điệu chính mình là người trưởng thành có vẻ rất hài hước.
Quý Minh Giác nói: “Không hát cũng được, vậy dùng cách giải quyết vấn đề của người trưởng thành.” Anh ấy cười, mọi người liền biết không có chuyện tốt: “Như vậy đi, em chủ động hôn môi Vân Xuyên, tôi lập tức tha cho em.”
Yêu cầu này… Trần Sơ và Tưởng Thiếu Phi đều nhướn mày.
“Chơi lớn vậy sao?” Bọn họ một bên sợ hãi bị Hoắc Vân Xuyên tính sổ, một bên lại mong chờ xem kịch vui.
Quý Minh Giác cũng vậy, anh ấy không thể xác định Hoắc Vân Xuyên có đánh c.h.ế.t mình hay không.
“Em muốn hỏi một chút…” Giọng nói của An Vô Dạng khiến mọi người chú ý:
“Là hôn như chuồn chuồn đạp nước, hay là phát ra tiếng?”
Cậu không phải đang cầm microphone sao, những lời này vang vọng trong toàn bộ căn phòng.
Giọng điệu của chàng trai trong trẻo không giống người thường, không phải như đàn ông trung niên, cũng không phải non nớt như trẻ con.
Đến những tay chơi già đời duyệt vô số người còn không chịu nổi, chứ đừng nói đến Hoắc Vân Xuyên từng tiếp xúc da thịt, giọng nói của đối phương, lập tức truyền từ tai đến nơi khó nói nào đó.
“Khụ…” Quý Minh Giác âm thầm ghen tỵ diễm phúc không cạn của Hoắc Vân Xuyên một chút, một bên lém lỉnh nói: “Dĩ nhiên là phát ra tiếng, chuồn chuồn đạp nước có ý nghĩa gì? Còn không bằng hát một bài.”
An Vô Dạng mím môi suy nghĩ, hát nhạc thiếu nhi hay là cùng trai đẹp hôn môi, thật khó lựa chọn.
Trong quá trình chờ đợi chàng trai quyết định, Hoắc Vân Xuyên hơi nhích lại gần trên ghế sofa, không chỉ để điều chỉnh dáng ngồi, mà đồng thời điều chỉnh hơi thở và trạng thái, làm mình bình tĩnh một chút.
Một tay khác không gác ở bên hông An Vô Dạng, đang đặt trên tay vịn sofa, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ lên tấm nệm bằng da.
Khoảnh khắc chàng trai buông microphone trong tay, đuôi mắt anh thoáng cụp xuống.
“Em chọn không hát.” An Vô Dạng nói xong, quay người chống lên sofa, ngẩng đầu tìm môi Hoắc Vân Xuyên.
Khi đôi môi mang theo hương vị tươi mát mềm mại tới gần, Hoắc Vân Xuyên không chút do dự bắt lấy nó.
“Wao…” Người vây xem đều há hốc mồm, còn huýt sáo: “Vân Xuyên, cậu đúng là cầm thú, người ta mới mười tám tuổi, vẫn còn là học sinh…”
Thật ra cũng không có bao lâu, đại khái chỉ khoảng mười giây.
Nhưng cũng đủ làm An Vô Dạng cảm thấy cả cơ thể đều bị đối phương quét qua, thật sự không thẹn với biệt danh mình đã đặt cho đối phương, trước sau vẫn là một tên cầm thú.
Tiếng môi lưỡi hòa vào nhau vang lên, An Vô Dạng gấp không chờ nổi, rời khỏi Hoắc Vân Xuyên.
Người phục vụ bưng rượu, đồ ăn vặt, còn có sữa của An Vô Dạng vào phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Rót sữa trước, rót một ly cho em ấy.”
Hoắc Vân Xuyên thấp giọng ra lệnh, người phục vụ phản ứng không kịp.
Người đàn ông thấy thế, tự mình lấy bình sữa và một cái ly, động tác sạch sẽ nhanh nhẹn rót ra.
Nhiệt độ bình thường, ấm nóng vừa phải, vững vàng đưa qua.
“Cảm ơn…” Sắc mặt chàng trai đã đỏ như gan heo, dưới ánh mắt cười như không cười của mọi người, cầm lấy ly sữa kia.
Trên lý trí biết không uống rượu là chuyện tốt, trên tình cảm thì không thể tiếp thu được loại cười nhạo này.
“Ở đây có cherry, ăn không?” Hành động của Hoắc Vân Xuyên trông có vẻ ân cần, nhưng biểu cảm và giọng nói vẫn thờ ơ, cho dù anh vừa mới hôn người ta xong.
An Vô Dạng nói: “Cảm ơn, em có thể tự lấy.” Cậu nhận lấy quả cherry đỏ hồng mọng nước, bỏ vào miệng cắn vỡ, chất lỏng ngọt ngào bắt đầu tan ra trong miệng, lập tức khiến cậu yêu thích hương vị của loại quả đắt đỏ này.
Ánh mắt mang theo độ ấm chăm chú nhìn vào môi chàng trai, trơ mắt nhìn chất lỏng của quả cherry nhuộm hồng hai cánh môi, mùi vị so với cherry càng thơm càng mềm mại hơn.
Hoắc Vân Xuyên rời mắt, lại lần nữa kéo cà vạt.
Vì che dấu nội tâm của mình, cũng cầm lấy một quả cherry bỏ vào trong miệng.
Yết hầu gợi cảm phía trên cổ áo thoáng di chuyển, đó là bộ phận duy nhất có thể tiết lộ cảm xúc của anh.
Các cô gái khui rượu, cũng dọn xong bàn, đề nghị chơi xúc xắc.
An Vô Dạng rất thích thú, cậu buông sữa trong tay, nhích qua bên kia, hỏi: “Cái này chơi như thế nào?”
Hoắc Vân Xuyên ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ, một người hàng năm trà trộn trong quán bar, ngay cả xúc xắc cũng không biết chơi, trừ khi cậu không phải.
“Tôi dạy em.” Anh cầm xúc xắc nghiêm túc dạy dỗ, những người khác thấy thế cũng kiên nhẫn ăn uống, chờ anh dạy xong rồi nói tiếp.
An Vô Dạng rất ngốc, cậu nghe như lọt vào trong sương mù, khi thực thành chỉ biết lắc đầu nói: “Phức tạp quá.”
Hoắc Vân Xuyên: “...”
“Ha ha ha.” Quý Minh Giác cười đến ngã sang một bên, bọn họ đều biết Hoắc Vân Xuyên rất chán ghét những người ngu ngốc.
Trần Sơ giải vây, nói: “Vừa chơi vừa học đi, có Vân Xuyên ở bên cạnh, còn sợ chúng tôi bắt nạt em sao?”
An Vô Dạng cẩn thận thở dài, cậu liếc nhìn Hoắc Vân Xuyên một cái, gật đầu: “Có thể, nếu thua em lập tức uống sữa bò.”
“Ha ha ha.” Lúc này là Tưởng Thiếu Phi: “Vân Xuyên, cậu nhặt được tri kỷ ngọt ngào ở đâu thế, tôi đã thấy được kết cục cậu uống đến nằm sấp rồi.”
Chỉ thấy Hoắc Vân Xuyên bưng rượu lên uống một ngụm, rất có dáng vẻ không coi ai ra gì.
Quý Minh Giác dựng ngón cái với anh: “Tốt, cậu ngạo mạn lắm.” Hoắc Vân Xuyên như vậy, lại làm bọn họ nhớ tới khoảng thời gian mấy năm trước, khi còn học ở đại học N, thời niên thiếu không cần suy tính gì.