Gả Cho Thiềm Thừ
Hai người bọn họ gắng sức cầu xin, miệng lưỡi khẩn thiết.
Ta chỉ nhếch môi cười lạnh.
“Thần ư? Các ngươi có từng thấy vị thần nào lại c.h.ế.t dưới tay phàm nhân chưa?”
Lời ta vừa dứt, ánh mắt của cả hai lập tức trợn tròn như sắp nứt ra.
Còn ta, thì cắn đầu ngón tay, nhỏ hai giọt m.á.u xuống miệng họ.
Nỗi đau của họ lập tức giảm đi phân nửa.
Nhưng làn da từng bong ra kia—dù thế nào cũng không thể khôi phục trở lại như cũ.
Từ đó trở đi, ta trở thành thần trong mắt họ.
Hai kẻ ấy đã sống hơn trăm tuổi, nay vì ham sống sợ chết, hoàn toàn nghe lệnh ta điều khiển.
Tài sản khắp Cung phủ cũng đều dâng lên trước mặt ta.
Ta để ý thấy có vài thỏi vàng—trên đó còn khắc ấn tín của quan phủ tiền triều.
Liền hiểu rõ: đống châu báu ấy tuyệt đối không phải do con cóc ấy biến ra.
Nó hẳn chỉ biết được nơi chôn kho báu của tiền triều, lén lút đào trộm mang về.
Rồi giả thần giả quỷ, dối gạt bọn họ rằng mình có thể hóa ra vàng bạc.
Rồi lại cho hai kẻ này uống yêu huyết có độc, khiến họ từ đó bị lệ thuộc, không thể rời xa.
Vì vậy mà tận tâm tận lực phụng sự, giúp nó ngày càng tăng tiến pháp lực.
Ta mất trọn nửa năm trời, mới nắm hết được toàn bộ ruộng đất, sổ sách điền sản của Cung phủ.
Sau khi tính toán, ta phát hiện số tài bảo này đủ để tiêu xài đến mấy đời cũng không cạn.
Trước tiết Trung Nguyên năm sau, lại có tân nương được gả vào Cung phủ.
Lần này—người đó chẳng ai khác, chính là trưởng tỷ của ta: Khương Ngạo Tuyết, kẻ kiêu ngạo và ương bướng từ nhỏ.
Tiền sính lễ gả nàng vào, gấp đôi so với lúc gả ta.
Nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ.
Ta còn bảo Cung Phúc viết một phong thư, nói rằng có cách giúp đích tử của đại phu nhân được làm quan.
Thế là nhà họ Khương liền không chút do dự, đem Khương Ngạo Tuyết gả đến.
Nàng không biết sự thật, vừa bước chân vào phủ đã giở giọng tiểu thư cao cao tại thượng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Muốn ta quỳ gối nghênh tiếp nàng.
“Ta đã gả vào phủ này, cả đời ngươi cũng chỉ là một tiểu thiếp hèn mọn!”
Nàng nhìn ta bằng ánh mắt khinh miệt.
Ta khẽ cong môi cười.
“Việc này… có lẽ nên hỏi đại thiếu gia trước.”
Nghe vậy, nàng nhướng mày.
“Hắn đâu?”
Khương Ngạo Tuyết tự tin rằng, chỉ cần nàng muốn, bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ khuất phục dưới tà váy nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta đưa nàng đến Thần Ốc.
Nàng vừa thấy nơi ấy liền cau mày tỏ vẻ chán ghét.
Ta mở cửa đá.
Nàng dùng khăn tay che mũi, vừa bước vào, ta liền đóng sầm cửa lại, khóa trái.
Chẳng bao lâu sau, từ bên trong vang lên tiếng thét chói tai của Khương Ngạo Tuyết:
“Aa! Đừng lại gần! Tránh xa ta ra!”
Giọng nàng run rẩy đầy kinh hoàng.
Ta mặt không đổi sắc, nhìn gương mặt đã thất sắc của nàng qua lỗ quan sát, bất giác nhớ lại—
Chỉ vì một người ngoài vô tình khen ta có vài phần nhan sắc, nàng đã ôm mối hận.
Tết Trung Thu năm ấy, nàng cố ý mời ta và mẫu thân cùng đến dự tiệc.
Phụ thân sau khi hết hứng thú với mẫu thân, đã không còn bước vào viện của người nữa.
Mẫu thân ta những năm ấy nhún nhường chịu đựng, chẳng có địa vị gì trong phủ.
Thế nên khi Khương Ngạo Tuyết đột nhiên mời, mẫu thân ta vô cùng cẩn trọng.
Nhưng cẩn trọng đến mấy cũng không tránh khỏi lòng dạ độc ác của nàng.
Khi nha hoàn dâng canh, Khương Ngạo Tuyết ra hiệu—bát canh sôi liền bị hắt thẳng vào mặt ta.
Mẫu thân lập tức ôm ta vào lòng đỡ lấy, vì vậy mà lưng mẫu thân bị phỏng nặng.
Thế mà nàng vẫn chưa thấy hả giận, còn cấm không cho chúng ta mời đại phu.
Ta quỳ trước viện phụ thân suốt ba ngày ba đêm.
Ông ta cũng chẳng hề đoái hoài.
Sau này ta mới biết—ông vừa nạp một tiểu thiếp mới, đang vui mừng không kịp, sao có thể để tâm đến sự sống c.h.ế.t của mẹ con ta?
Cuối cùng, vết thương của mẫu thân lở loét, nhiễm trùng mà chết.
Nàng ta từng nói, sau khi hành hạ c.h.ế.t mẫu thân ta, người tiếp theo sẽ là ta—muốn gả ta cho tên hốt phân què chân trong phủ.
Ta không thể ngờ, một vị tiểu thư từng học hành ở thư viện, lại có thể nói ra những lời độc địa đến vậy.
“Hắn đã đổ phân hơn bốn mươi năm, không ai dám lấy, dục vọng không chỗ phát tiết.”
Khi ấy, nàng bóp cằm ta, cười lạnh:
“Ngươi gả cho hắn rồi, để hắn được giải tỏa chút hứng thú!”
Khi xưa nàng cười ngông cuồng bao nhiêu, thì giờ đây, tiếng gào khóc của nàng lại chật vật bấy nhiêu.
Người đang ở trong Thần Ốc—là Cung Phúc.
Hắn cùng Dung ma ma sau khi mất đi lớp da người, đều vô cùng sợ ánh sáng.
Nhưng biết hôm nay ta sẽ tặng hắn một món quà “đặc biệt”, nên tâm trạng hắn rất vui.
Hắn ôm lấy Khương Ngạo Tuyết không buông một khắc.
Chỉ sau một đêm, Khương Ngạo Tuyết đã quỳ rạp dưới chân ta, liên tục cầu xin tha mạng.
Ta không nói một lời, chỉ lấy giấy bút ra, bảo nàng viết thư dụ phụ thân và đại phu nhân tới.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com