Nội dung viết là muốn bàn chuyện về con đường làm quan của Khương Cảnh Trình.
Khương Ngạo Tuyết gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn viết xong.
“Nhược Thảo… ngươi đã báo thù xong rồi, vậy thì tha cho ta đi!”
Nàng ta viết xong, lại quỳ xuống ôm lấy chân ta.
Ta chỉ lạnh lùng mỉm cười, cầm thư, phất tay áo bỏ đi.
Khương lão gia cùng đại phu nhân ngày đêm vượt đường xa, vội vã đến Thịnh Kinh.
Ta an bài cho Khương lão gia ở tại phòng Dung ma ma.
Vị phụ thân này của ta, cả đời ham mê nữ sắc.
Đừng nhìn ông ta đã là lão già râu bạc, chứ thiếp thất trong phủ đa phần đều trạc tuổi ta.
Chỉ cần người nào bước sang tuổi hai mươi, ông ta liền thấy chán ghét, coi là “đồ cũ”.
Mà lần này, người ông phải đối mặt—là một nữ nhân dung nhan bị tàn phá, mặt mũi chẳng khác gì quỷ mị.
Dung ma ma vừa thấy “nam nhân thật sự” thì hừng hực như lửa.
Còn phụ thân ta thì mặt trắng bệch như tờ giấy, run rẩy muốn chạy mà chẳng chạy nổi.
Về phía đại phu nhân:
“Giờ Cung phủ do ngươi làm chủ sao?”
Ta dẫn đường cho đại phu nhân, bà ta vẫn chưa hay biết gì—đi đến chỗ giam Khương Ngạo Tuyết.
“Cũng coi là vậy.”
Ta nhàn nhạt đáp.
“Hừ! Sớm biết đại thiếu gia ở Cung phủ chẳng hề làm khó nữ nhân, ta đã không để ngươi cưới trước! Lại còn đưa cho ngươi bao nhiêu là của hồi môn!”
Đại phu nhân tỏ vẻ khinh khỉnh.
Ta cười nhẹ, đáp:
“Của hồi môn đưa cho ta? Bà chẳng phải đã sắp xếp cho sơn tặc cướp hết rồi sao? Chỉ là diễn trò trước mặt thiên hạ, để giành lấy tiếng thơm ‘mẫu thân hiền hậu’ nơi Bình Thành mà thôi.”
Ta chậm rãi nói ra từng chữ.
Đám sơn tặc kia—cướp hết hồi môn, g.i.ế.c cả tiêu sư lẫn bà mối, nhưng duy chỉ tha cho ta và Thải Liên.
Đó là… vận khí tốt ư?
Không, mục tiêu của bọn chúng từ đầu vốn chính là hồi môn.
Còn ta, vì còn phải đến Cung phủ thay người khác thành thân, nên mới được tha mạng.
Đại phu nhân nghe vậy liền khẽ ho một tiếng, muốn lái sang chuyện khác.
“Đây là nơi nào?”
Lúc bà ta cất tiếng, ta đã đưa bà đến trước Thần Ốc.
Ta không trả lời, chỉ đứng thẳng, hướng vào trong hỏi:
“Ngươi có bằng lòng để mẫu thân ngươi thay ngươi vào đó không?”
Lời vừa dứt, bên trong liền truyền ra tiếng đáp run rẩy nhưng vô cùng quả quyết:
“Ta bằng lòng! Ta bằng lòng!”
Nghe thế, ta mở cửa đá.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khương Ngạo Tuyết ăn mặc tả tơi, lập tức lao ra ngoài như kẻ điên.
Đại phu nhân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, liền bị chính con gái mình đẩy thẳng vào Thần Ốc.
Mẫu tử hai người, quả thực cùng một giuộc—độc ác, tàn nhẫn không kém gì nhau.
Mà ta—cũng không nuốt lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khương Ngạo Tuyết quả thật được ta thả khỏi phủ.
Chỉ là… ngoài phủ đã sớm có một cỗ xe ngựa chờ sẵn.
Bà mối ngồi trong xe, từ lâu đã được ta dặn dò kỹ càng.
Bà ta sẽ đưa Khương Ngạo Tuyết về thôn Tứ Cước ở phía bắc Bình Thành.
Nơi đó—là quê của Lưu Đại, kẻ hốt phân què chân năm xưa.
Nửa đời còn lại của nàng, sẽ là thê tử của Lưu Đại.
Đối với nàng, đó e còn thống khổ hơn cái chết.
Bảy ngày sau, phụ thân ta bị Dung ma ma hành hạ đến chết.
Đại phu nhân thì bị dày vò đến chỉ còn nửa cái mạng.
Ta không lưu tình, phóng hỏa thiêu trụi toàn bộ tiểu viện âm u tàn độc kia.
Thu dọn hành lý đơn giản, ta mang theo bộ da của huynh trưởng và Thải Liên, rời khỏi Thịnh Kinh.
Vốn dĩ, ta đã định trên đường đến Thịnh Kinh thành thân sẽ cùng Thải Liên bỏ trốn.
Chạy đến quê nhà mẹ đẻ của mẫu thân—Đào Thành.
Nghe nói nơi ấy bốn mùa như xuân, cứ đến tháng sáu tháng bảy là có đào mật thơm ngọt, ăn không xuể.
Ra khỏi thành, ta đổi đường thủy, xuôi dòng suốt một tháng ròng rã mới tới được Đào Thành.
Tại đó, ta mua một tiểu viện, mở một quán rượu nho nhỏ, coi như an cư lạc nghiệp.
Chiếc trâm của mẫu thân, cùng với bộ da người của huynh trưởng và Thải Liên, ta chôn tất cả dưới gốc cây hoa đào sau vườn.
Xuân qua thu đến, bốn mùa xoay vần.
Ở khu vườn phía sau, hoa đào nở rộ rực rỡ.
Cánh hoa bay lả tả, từng đóa rơi xuống phủ đầy mặt đất.
Ta ôm một vò rượu hoa đào, lặng lẽ đứng dưới gốc cây đào.
“Thải Liên, ta chôn da của ngươi dưới gốc đào này… không phải vì ta cảm thấy có lỗi, cũng không phải vì ta nợ ngươi điều gì.”
Ta khẽ nhấp một ngụm rượu.
“Mẫu thân luôn yêu thương ngươi, dốc hết lòng bảo vệ ngươi. Nhưng ta—ta sống cũng chẳng khá hơn ngươi bao nhiêu, chỉ là có cái danh tiểu thư hư ảo mà thôi.”
Nói xong, ta trầm mặc trong chốc lát.
“Mẫu thân… người cũng chớ trách con không bảo vệ được nàng ấy. Nàng ấy muốn lấy mạng con—nhưng con muốn sống!”
“Mẫu thân, con kính trọng người, nhưng con không muốn trở thành một người phụ nữ giống như người.”
Đó là lời thật lòng từ đáy tim ta.
Mẫu thân từng dạy: nữ nhi phải biết nhẫn nhịn, phải hiểu đạo lý, phải biết phân biệt tôn ti, điều quan trọng nhất—là phải cam chịu số phận.
Người nói, chỉ cần hết lòng lấy lòng phụ thân, ông sẽ che chở cho mẹ con ta.
Dẫu thế nào, ông cũng là chỗ dựa duy nhất của hai mẹ con.
Mẫu thân bảo ta, tuyệt đối đừng oán giận phụ thân.
Nhưng kết cục thì sao?
Một vết bỏng mà chỉ cần thoa thuốc là lành—lại lấy mạng của người!
Ta thề—ta, Khương Nhược Thảo, từ nay về sau sẽ là một ngọn cỏ cứng cỏi, bất khuất giữa gió sương.