Tôi nhớ ra rồi!
Người này chính là cậu bạn tóc nấm lùn đeo cặp máy tính to đùng, đã đợi vào nhà vệ sinh trong toa ghế cứng.
Cậu bạn tóc nấm nhìn tôi, rồi quay đầu nhìn Lưu Phong đang nằm liệt trên sàn nhà vệ sinh, quần đã ướt sũng nước tiểu.
Sau đó lại nhìn tôi… Mím môi, nhăn mặt, quay người bỏ đi.
"Người này…”
"Cậu ấy…”
"Không phải cậu ấy ở toa ghế cứng sao?"
Tôi đầy vẻ nghi ngờ, hỏi Sơn Dương.
Sơn Dương nhún vai.
"Không biết!"
Tôi cố kìm nén ý muốn tiến lên giải thích một chút, rồi lại nhận ra tư thế kỳ lạ của Sơn Dương, hỏi:
"Cậu cứ kéo quần làm gì vậy?"
Sơn Dương "chậc" một tiếng.
"Không phải cậu đã rút dây quần của tôi ra để trói người sao!"
20
Chúng tôi đã giao Lưu Phong và bằng chứng cho cảnh sát đường sắt.
Sau khi xuống tàu, hắn sẽ được chuyển giao cho cảnh sát hình sự địa phương.
Sau một đêm rối ren, trời cũng gần sáng, không cần phải ngủ nữa.
Sơn Dương thực sự tò mò, kéo tôi đến một nơi vắng người hỏi.
"Làm sao cậu biết cô nhân viên kia mang thai vậy?"
"Đoán thôi.”
"Tớ thấy cô ấy rất hiền lành, gặp chuyện rắc rối đến mấy cũng kiên nhẫn giải quyết, chứng tỏ cô ấy có nhiều năng lượng tích cực, không dễ bị tà ma quấy nhiễu.”
"Và trong thời kỳ mang thai sẽ có từ trường thai sát, có khả năng tạo cơ hội cho tà ma."
"Quan trọng nhất, tớ đã để ý thấy thỉnh thoảng cô ấy đưa tay lên vuốt bụng, đó hẳn là bản năng của phụ nữ mang thai!"
"Giờ cậu giỏi thật đấy!" Sơn Dương rất phấn khích.
"Có cảm giác cậu có thể sống bằng nghề bắt ma trừ tà rồi."
Trước khi xuống tàu, nữ nhân viên đã ngất xỉu kia tìm đến chúng tôi, cảm ơn rối rít.
"Bạn Phương, bạn Vương, nếu không có hai cậu, có lẽ tôi và đứa bé trong bụng đã gặp nguy hiểm.”
"Thật sự cảm ơn hai cậu.”
"Thủ đoạn của bọn tội phạm bây giờ cao siêu quá, tôi còn không biết mình bị làm mê muội lúc nào.”
"Nghĩ lại vẫn thấy sợ."
Sơn Dương vung tay.
"Đừng khách sáo, chị Lý, đây là việc mà những thanh niên tốt của Trung Quốc trong thời đại mới như chúng em nên làm.”
"Đúng không, Phương Tử."
Khóe miệng tôi giật giật, suýt chút nữa lại phun ra một ngụm máu.
Sau khi xuống tàu, tôi bị đẩy lên cáng, đưa thẳng lên xe cứu thương.
Mặc cho tôi nói rằng mình không sao, trưởng tàu vẫn không đồng ý.
"Sao có thể được!”
"Tên tội phạm đó hung tàn như vậy, nhìn kìa, khóe miệng cậu vẫn còn máu!”
"Phải đi kiểm tra!”
"Kiểm tra toàn diện!"
Trong lúc bất đắc dĩ, tôi đành để Sơn Dương mang hành lý về trường trước, còn mình thì lại phải đến bệnh viện kiểm tra một vòng.
Bác sĩ xác nhận nội tạng của tôi không có vấn đề gì, lúc này mới cho tôi đi.
Và con quỷ nước Trần Huyên Nhã, vẫn luôn ở trong lòng bàn tay tôi.
Lệnh bài Quỷ Giới có thể tạm thời thu phục oán linh.
Tiền đề là nó phải cam tâm tình nguyện.
Hiện tại vẫn chưa chính thức vào học, ký túc xá không đóng cửa vào ban đêm.
Vào khoảng 11 giờ đêm, tôi ôm một cuốn "sách giáo khoa ngoại khóa" đi đến nơi sâu nhất trong rừng cây nhỏ của trường.
Mở Minh Hà cần một địa điểm cụ thể, phải là nơi có rào cản âm dương yếu ớt.
Nói trắng ra, là nơi có âm khí nặng ở dương gian.
Trường học là nơi hội tụ thuần dương, thường được dùng để đối chọi với những nơi cực âm.
Nghe nói trước khi trường tôi được xây dựng, nơi đây vốn là một bãi tha ma.
Nhưng niệm lực tích cực của tập thể trong khuôn viên trường đã tạo thành một kết giới vô hình, liên tục trấn áp âm khí dưới lòng đất.
Chỉ có một số ít những góc tối tăm mới có khả năng âm tà khí thoát ra.
Trước đây tôi đã từng thấy vài bóng ma trong khu rừng cây nhỏ này.
Vì vậy, tôi đoán ở đây có thể mở được Minh Hà.
21
Nói về Minh Hà, tôi cũng đã mở một lần rồi.
Nhưng lần trước là trường hợp đặc biệt.
Khi đó tôi chưa chính thức trở thành nhân viên Quỷ Giới, vì chuyện khẩn cấp, tôi đã nhận được một thẻ thông hành.
Tôi chỉ cần nhỏ hai giọt m.á.u vào mảnh xương nhỏ treo trên cổ, kết hợp với chú ngữ, Minh Hà tự khắc sẽ hiện ra.
Bây giờ thì khác rồi.
Bây giờ tôi phải tự lực cánh sinh.
Trần Huyên Nhã lơ lửng bên cạnh tôi, nhìn tôi ôm cuốn "Kiến thức cơ bản về Âm ty" dày cộp, đã vẽ bốn vòng tròn trên mặt đất và thất bại sáu lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô ấy cảm thấy áy náy trước.
"Hay là... Cậu nghỉ ngơi trước đi?"
"Hả?" Tôi đang nghiên cứu vòng tròn thứ năm trên mặt đất.
"Tôi đợi thêm vài ngày cũng không sao."
"Hôm nay cậu bị thương rất nặng, bây giờ còn phải tốn công sức nghiên cứu những thứ này.”
"Tôi thấy rất áy náy."
Tôi cười.
"Không sao đâu, chỉ là kỹ năng của tôi chưa thành thạo, tốn một chút dương khí thôi.”
"Nghỉ ngơi một chút là hồi phục lại được."
Tôi đứng thẳng người dậy, phủi đất trên tay, không hề nản lòng.
"Vẫn nên nhanh chóng đưa cô đi thôi.
"Trường học này có dương khí nặng, oán quỷ cũng nhiều, tôi sợ ở lâu không tốt cho cô."
Nói rồi, tôi lại tập trung tinh thần, kết ấn tay, lẩm nhẩm chú ngữ.
"Bụi về với bụi, đất về với đất.”
"Âm dương có trật tự, hồn về với nơi của nó.”
"Đường Hoàng Tuyền dẫn lối, sông Minh Hà đưa tiễn.”
"Sắc lệnh! Minh Hà, mở!"
Khoảnh khắc niệm xong chú ngữ, tôi cảm thấy dấu ấn trong lòng bàn tay đột nhiên nóng lên.
Tôi giơ tay lên, vẽ một đường trong không trung.
Tôi thấy mặt đất đột nhiên nứt ra bắt đầu từ vòng tròn thứ năm.
Dòng sông cuồn cuộn chảy ra.
Thành công rồi!
Trần Huyên Nhã trôi đi xa dần theo dòng Minh Hà, vẻ mặt cô ấy bình yên, thanh thản.
Cô ấy cười và vẫy tay với tôi.
"Cảm ơn cậu, Phương Thiên Tục."
Tôi cũng vẫy tay.
"Uống thêm vài bát canh Mạnh Bà, quên sạch cái kiếp chó má này đi.”
"Kiếp sau, hy vọng mọi thứ của cô đều tốt đẹp."
Bầu trời đêm sâu thẳm, lác đác vài vì sao.
Sau khi mặt đất trở lại tĩnh lặng, đêm nay dường như là một đêm rất bình thường.
Tôi thở dài một hơi thật dài, những dây thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng hoàn toàn được thả lỏng.
"Khụ khụ..."
Tôi khó khăn cúi người, nhặt cuốn "Kiến thức cơ bản về Âm ty" nặng trĩu trên mặt đất lên.
Lại giơ tay lau vết m.á.u vừa trào ra ở khóe miệng, lê bước chân nặng như chì, từ từ đi về phía ký túc xá.
Vừa đi, vừa lẩm bẩm một mình:
"Học thôi! Biết làm sao bây giờ!"
22
Sáng sớm hôm sau, tôi đã gọi điện cho chị Vân Đàm.
Sống sót trở về, tôi phải nhanh chóng bổ sung "kiến thức" âm gian.
Và chị Vân Đàm, với tư cách là người hướng dẫn cũ cho người mới trong Quỷ Giới, cũng có nghĩa vụ và trách nhiệm giúp tôi nắm vững các kỹ năng nhập môn của Quỷ Giới càng sớm càng tốt.
Thực ra, chị Vân Đàm sống ở thành phố Khang, lần trước gặp nhau ở thành phố khác hoàn toàn là trùng hợp.
Trùng hợp hơn nữa, khi nghe điện thoại, chị ấy nói rằng chị ấy đang ở trường của chúng tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi sững sờ.
"Chị đến trường em làm gì, bắt ma à?"
"Bắt cái đầu cậu, chị đến để đưa cháu trai đi nhập học.”
"Cháu trai chị tên là Đái Ngọc Điền, kỳ này mới chuyển đến trường các cậu, cũng học năm hai.”
"Lát nữa có dịp, chị sẽ giới thiệu hai đứa làm quen."
Vừa dứt lời, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ký túc xá phía sau.
"Xin chào, tôi là sinh viên mới chuyển đến, ở phòng này."
Tôi quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy cậu bạn tóc nấm lùn đeo cặp máy tính to đùng, đã đợi vào nhà vệ sinh trong toa ghế cứng.
Đầu tôi lập tức "ong" lên một tiếng.
"Cậu không phải là Đái... Ngọc Thiềm... chứ?"
Đái Ngọc Điền cũng sững sờ.
Cậu ấy lùi lại hai bước để xác nhận lại số phòng ký túc xá, rồi lúng túng liếc nhìn cuối hành lang.
Cuối cùng, cậu ấy nhíu mày bước vào.
Cậu ấy lướt nhìn xung quanh, cả bốn giường đều chất đầy đồ đạc, nên cố gắng hỏi một cách lịch sự:
"Xin hỏi, tôi ngủ ở đâu?"
Lúc này, tôi mới bừng tỉnh khỏi sự ngạc nhiên đến không ngờ.
Tôi đưa tay chỉ vào chiếc giường bên cạnh, trả lời:
"Ồ, ngủ dưới tôi."
Đái Ngọc Điền như bị sét đánh, vẻ mặt phức tạp quay đầu lườm tôi.
Tôi há miệng, vội vàng sửa lại.
"À... Giường dưới, ngủ giường dưới của tôi."
(Hết)