Gà Mờ Giới Quỷ - Tà Cốt 3

Chương 9



"Bộ dạng tôi bây giờ, cô cũng thấy rồi đấy, chút kỹ năng mèo cào này của tôi, chưa đầy nửa khắc nữa là không giữ được cô rồi.”

 

"Nếu sau này kết quả không làm cô hài lòng, cô hãy tự mình ra tay, tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản nữa."

 

Vẻ mặt cô gái đầy do dự, suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng kể lại câu chuyện của mình.

 

17

 

Cô ấy tên là Trần Huyên Nhã.

 

Hóa ra kẻ mà cô ấy muốn tìm để báo thù chính là gã thanh niên tóc vàng lên tàu vào lúc nửa đêm, đang ngủ ở giường dưới số 4, tên là Lưu Phong.

 

Trần Huyên Nhã vốn là một cô gái nông thôn.

 

Năm mười lăm tuổi, bố mẹ cô ấy bất ngờ qua đời, cô ấy trở thành trẻ mồ côi.

 

Lại bị cô chú ghẻ lạnh, muốn gả cô ấy vào một vùng núi sâu để làm vợ cho một gã ngốc.

 

Trần Huyên Nhã sợ hãi, ôm theo vài cái bánh ngô khô cứng, chạy ba ngày trời mới đến được thành phố.

 

Nhưng ở thành phố không nhận trẻ con làm việc.

 

Trần Huyên Nhã không kiếm được một đồng nào, sắp c.h.ế.t đói, c.h.ế.t cóng.

 

May mắn thay, cô ấy gặp được "ông chủ tốt bụng" của một tiệm game, Lưu Phong.

 

Lưu Phong lúc đó mười chín tuổi, đã ăn trộm tiền của gia đình để ra ngoài mở một tiệm game.

 

Nhưng Trần Huyên Nhã không biết điều đó.

 

Cô ấy chỉ biết Lưu Phong đối xử với mình rất tốt.

 

Lưu Phong không chỉ cho cô ấy một công việc, mà còn tuyên bố rằng đời này chỉ yêu mình cô ấy, không cưới ai khác.

 

Năm mười bảy tuổi, Trần Huyên Nhã, cô gái chưa từng trải sự đời, mang thai đứa con đầu lòng của Lưu Phong.

 

Lưu Phong sợ mình sẽ bị kết tội h.i.ế.p dâm trẻ vị thành niên, bèn lấy lý do "chúng ta còn quá nhỏ", dụ dỗ, lừa gạt Trần Huyên Nhã phá thai.

 

Nhưng sau đó, hai lần... Ba lần... Bốn lần...

 

Số lần phá thai ngày càng nhiều.

 

Lưu Phong chưa bao giờ đề cập đến việc cho cô ấy một mái ấm ổn định.

 

Trần Huyên Nhã hết lần này đến lần khác phải chịu đựng những tổn thương không thể hồi phục cả về thể xác lẫn tinh thần.

 

Cuối cùng, ở tuổi hai mươi mốt, cô ấy giác ngộ, quyết định rời xa người đàn ông này.

 

Nhưng cô ấy lại bất ngờ phát hiện ra, Lưu Phong đã lén lút lắp camera giấu kín trong nhà.

 

Những video thân mật của hai người, hắn đã dùng để đổi lấy tiền trên các kênh đặc biệt.

 

Vì hắn đã nghiện cờ bạc.

 

Sau khi mọi chuyện bị bại lộ, Trần Huyên Nhã muốn báo cảnh sát, nhưng bị Lưu Phong, người luôn theo dõi cô, phát hiện ra.

 

"Hắn đã bóp cổ tôi đến chết, còn buộc vật nặng vào chân tôi, ném tôi xuống con sông nhỏ phía sau một xưởng sửa xe bỏ hoang.”

 

"Cơ thể tôi cứ chìm xuống, chìm xuống, chìm đến tận đáy lạnh lẽo.”

 

"Cho đến khi, chính mắt tôi nhìn thấy mình mục rữa."

 

Giọng nói của cô ấy bình tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng thậm chí còn cười lạnh hỏi tôi.

 

"Cậu nói xem, mối thù này, tôi có nên báo không?"

 

Trong nhà vệ sinh chật hẹp, chìm vào sự im lặng c.h.ế.t chóc.

 

Cơ thể tôi khẽ run rẩy, như cảm nhận được dư chấn sau khi thế giới sụp đổ.

 

Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy giọng nói khô khốc, khàn khàn của mình.

 

"Nên báo!”

 

"Mối thù này, để tôi báo thay cô."

 

18

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi dường như có duyên với nhà vệ sinh.

 

Khi tôi và Lưu Phong cùng đứng trong nhà vệ sinh, hắn ngoan ngoãn quay lưng lại, để mặc tôi dùng dây thừng trói chặt hai tay hắn.

 

Sau đó, hắn quay người lại, há miệng ra, để mặc tôi dùng khăn bịt miệng hắn.

 

Sau khi hoàn thành xong các bước đó, Trần Huyên Nhã rời khỏi người hắn.

 

Lưu Phong từ từ tỉnh lại, nhìn thấy tôi với khóe miệng chảy máu, hắn hoảng sợ tột độ.

 

Nhưng hắn không thể chạy trốn hay kêu la.

 

Tôi cố gắng trợn mắt, để lộ phần tròng trắng.

 

Sau đó, từ từ nở một nụ cười cực kỳ ma quái.

 

"Chồng... ơi..."

 

Tôi cố ý cất giọng the thé, trong giọng nói mang theo sự lạnh lẽo đến rợn người.

 

"Lúc anh bóp cổ em, mạnh quá đó... "

 

Đồng tử của Lưu Phong co lại đột ngột, hắn muốn hét lên, nhưng miệng bị bịt kín, chỉ có thể phát ra tiếng "khò... khò..." yếu ớt.

 

Tiếng kêu của hắn bị tiếng ồn của tàu hỏa nhấn chìm trong màn đêm vô tận, không ai có thể nghe thấy.

 

Tôi tiếp tục diễn.

 

"Lúc anh bóp cổ em, ba vết m.á.u mà em cào trên vai phải của anh đã lành chưa? Hả?”

 

"Dưới nước lạnh quá, tối quá! Anh xuống đây chơi với em đi, xuống đây chơi với em được không?"

 

Lưu Phong hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, cơ thể run rẩy như sàng gạo.

 

Một mùi khai nồng nặc bốc lên.

 

Tôi nhân lúc hắn không để ý, liếc nhìn xuống, nước tiểu chảy xuống đùi hắn.

 

Chiếc quần đùi nhuộm hồng sặc sỡ mà hắn đang mặc, giờ đã có thêm họa tiết mới.

 

"Ư ư ư!"

 

Hắn ra sức lắc đầu, trong mắt tràn ngập nỗi sợ hãi tột độ đối với ma quỷ, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở tuyệt vọng.

 

"Muốn sống không?"

 

Giọng tôi mang theo một chút trêu chọc tàn nhẫn.

 

Hắn lại ra sức gật đầu.

 

"Rất tốt.”

 

"Vậy thì hãy nói hết tất cả những chuyện anh đã làm với tôi, không thiếu một chữ nào, tôi sẽ tha cho anh.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Chỉ cần thiếu một tội ác, tôi sẽ đưa anh xuống, cùng ngâm mình trong cái rãnh sông vừa lạnh vừa hôi thối đó."

 

Mấy chữ cuối cùng, lạnh lẽo như lời nguyền từ địa ngục, không thể nghi ngờ.

 

Lưu Phong đã sợ đến mức ngu ngốc, chỉ muốn thoát khỏi con ma này, hắn càng ra sức gật đầu.

 

Tôi vừa kéo chiếc khăn ra khỏi miệng hắn, vừa ấn nút ghi âm trên điện thoại.

 

Với giọng nói đầy nước mắt và nỗi sợ hãi tột độ, Lưu Phong lắp bắp kể lại những tội lỗi của mình với tôi, người đang bị nữ quỷ nhập hồn.

 

19

 

Sau khi lấy được bằng chứng, tôi không thèm để ý đến bãi bùn lầy phía sau, lau vết m.á.u ở khóe miệng, mở cửa nhà vệ sinh, lảo đảo bước ra ngoài.

 

Sơn Dương đã đứng đợi sẵn ở ngoài cửa, thấy tôi ra, cậu ấy lập tức đỡ lấy tôi.

 

"Thế nào rồi, Phương Tử?"

 

Tôi lắc đầu: "Không sao."

 

Nhưng tôi thấy phía sau Sơn Dương còn có một người nữa.

 

Trông rất quen…