Gà Mờ Giới Quỷ - Tà Cốt 3

Chương 4



"Nhưng sau đó lại la lối với cô gái nhỏ."

 

"Mau đuổi nó xuống tàu đi! Loại người này ở trên tàu đáng sợ quá."

 

Nhiều người đồng tình.

 

Tôi không thể giải thích rằng tôi đang tìm ma.

 

Điều đó sẽ càng củng cố thêm suy nghĩ tôi bị tâm thần.

 

Tôi đành kiên nhẫn nói với nữ nhân viên tàu:

 

"Nước... Nhẫn, nhẫn lam ngọc, rất đắt.”

 

"Chị nhân viên ơi, đây là nhẫn em giữ hộ người khác.”

 

"Nếu làm mất, có bán mạng cũng không đền nổi, mong chị giúp em với."

 

Tôi lại giơ thẻ sinh viên ra cho cô ấy xem.

 

"Em không bị tâm thần, em tên là Phương Thiên Tục, là sinh viên năm hai của Đại học Khang.

 

"Trường em mỗi năm đều khám sức khỏe, nếu bị tâm thần thì không thể nào không phát hiện ra!"

 

Có lẽ thái độ của tôi quá thành thật, khiến cô nhân viên bật cười.

 

Cô ấy kiểm tra chứng minh thư và thẻ sinh viên của tôi một cách qua loa, rồi nói với các hành khách trong toa:

 

"Mọi người cùng nhau giúp cậu ấy xem dưới chân đi ạ!

 

"Đi xa nhà, ai bị mất đồ cũng đều rất buồn."

 

Người tốt vẫn còn nhiều!

 

Sau khi nữ nhân viên nói xong, nhiều người dù không tình nguyện lắm, nhưng vẫn cúi đầu xuống cẩn thận tìm kiếm.

 

Tôi nhanh chóng quan sát cử chỉ và thái độ của từng người, cố gắng tìm ra điểm bất thường.

 

Nhưng chưa kịp phát hiện ra điều gì, tôi đã nghe thấy một tiếng "ái chà" đầy vẻ chán ghét.

 

Một bà cô vừa giơ tay lau trán, vừa the thé giọng phàn nàn:

 

"Cái túi dệt cũ nát của ai thế này, sao lại nhỏ nước thế?"

 

8

 

Tôi nhìn theo tiếng nói, trên giá hành lý phía trên đầu bà cô, quả thật có một chiếc túi dệt đang nhỏ nước.

 

Chủ nhân của chiếc túi dệt vội vàng đứng dậy nhận.

 

"Của tôi, là của tôi."

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chính là người đàn ông da ngăm đen đã lên tàu ở ga Quyển Thủy.

 

Anh ta rất băn khoăn.

 

"Sao lại có nước nhỉ?" Nói rồi, anh ta đưa tay lên lấy.

 

Tôi vội vàng gọi anh ta lại.

 

"Khoan đã, đừng động vào cái túi đó!"

 

Tôi lao tới, hỏi:

 

"Anh ơi, trong túi của anh có gì vậy?"

 

Anh ta ấp úng.

 

"Không... Không có gì, chỉ là một ít đồ đạc và chăn màn của tôi thôi."

 

Vậy thì lạ rồi.

 

Đồ đạc và chăn màn bình thường, không thể trở thành nơi trú ngụ của âm hồn.

 

Tôi xác nhận lại một lần nữa.

 

"Trong túi của anh có thứ gì đặc biệt không?"

 

"Không có, không có gì đặc biệt cả."

 

Người đàn ông da ngăm đen lập tức tỏ vẻ lúng túng.

 

Tôi có thể thấy sự chột dạ khi anh ta nói, trong lòng đã có một vài phỏng đoán.

 

Mọi người cũng nhận ra sự chột dạ trong lời nói của anh ta, càng tò mò hơn.

 

"Có hay không, lấy xuống xem là biết ngay thôi."

 

"Đúng vậy, anh để nó nhỏ nước thế này, mọi người sao mà ngồi được!"

 

"Với lại, đồ đạc chăn màn sao lại có thể nhỏ nước chứ!"

 

"Mau mở ra xem đi, đừng có mang thứ gì gây nguy hiểm đấy nhé!"

 

Nữ nhân viên tàu cũng đi tới, nói với người đàn ông:

 

"Thưa anh, nếu tiện, anh vẫn nên mở ra xem đi ạ.”

 

"Có thể có món đồ nào đó bị vỡ trong quá trình di chuyển chật chội."

 

Người đàn ông không thể từ chối được nữa, đành phải lấy hết can đảm lấy chiếc túi dệt xuống, từ từ kéo khóa ra, vẻ mặt vô cùng khó xử.

 

"Thật sự chỉ là một ít chăn màn thôi, mọi người xem này!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta lướt qua đồ đạc bên trong, phát hiện gần như tất cả đều ướt sũng.

 

Bản thân anh ta cũng không khỏi lẩm bẩm: "Sao lại có nước được nhỉ!"

 

"Cái đó..."

 

Đầu óc tôi quay nhanh như chớp.

 

"Anh ơi, lúc nãy anh lên tàu, không phải có va chạm với một người sao?

 

"Người đó cầm một ly nước, làm đổ lên túi của anh, anh quên rồi à?"

 

"Hả?" Người đàn ông nhìn tôi sững sờ.

 

"Chậc! Tôi và bạn tôi đều thấy, đúng không, Sơn Dương?"

 

"Hả?... Ồ, đúng rồi, thấy mà, đổ một ly nước, một ly rất to."

 

Sơn Dương nhanh trí, gật đầu lia lịa bên cạnh.

 

Nữ nhân viên tàu nghe xong, nở một nụ cười chuyên nghiệp.

 

"Vậy là mọi chuyện đã rõ.”

 

"Vậy thưa anh, phiền anh mang hành lý này ra khoảng trống phía trước để, hoặc vắt bớt nước để không gây bất tiện cho các hành khách khác, được không ạ?"

 

Người đàn ông gật đầu lia lịa.

 

"Được, được, xin lỗi, xin lỗi."

 

Sau đó, nữ nhân viên lại nói với tôi:

 

"Vậy chiếc nhẫn của cậu..."

 

"Không tìm nữa!"

 

"Hả?"

 

Tôi cười toe toét.

 

"Số mệnh thôi! Thôi vậy, không làm phiền mọi người nữa."

 

Có lẽ nữ nhân viên sẽ nghĩ, người này chắc chắn có vấn đề về thần kinh.

 

Nhưng cũng không tiện nói gì, chỉ mỉm cười, rồi quay người đi.

 

9

 

Sau khi các hành khách trở về chỗ ngồi, Sơn Dương ghé đầu sát tai tôi.

 

"Thế nào, con ma đó có ở trong cái túi đó không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

"Không."

 

"Hả? Vậy nó ở đâu?"

 

"Vẫn ở trong toa này."

 

"Chết tiệt! Đúng là ma, thật kỳ dị!"

 

Suy nghĩ một chút, Sơn Dương lại hỏi:

 

"Vậy rốt cuộc cái túi đó có chuyện gì vậy?"

 

Tôi liếc nhìn người đàn ông da ngăm đen đang đứng ở cuối toa, rồi nói:

 

"Đi thôi, qua đó hỏi xem."

 

Chúng tôi đi đến chỗ người đàn ông, ánh mắt anh ta né tránh tôi theo bản năng, như thể đã làm chuyện gì mờ ám.

 

Điều này càng khiến tôi tin chắc vào phỏng đoán của mình.

 

"Anh ơi, anh đừng căng thẳng, chúng ta qua bên kia nói chuyện vài câu."

 

Anh ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn theo tôi và Sơn Dương đến chỗ nối giữa hai toa tàu.

 

Vừa lúc đó không có ai ở đây, tôi không vòng vo nữa, hạ giọng hỏi thẳng:

 

"Anh ơi, có phải trong chăn của anh có bọc một cái hũ tro cốt không?"

 

Người đàn ông giật mình.

 

"Sao... Sao cậu biết?

 

"Cậu là ai?"

 

Tôi lại phải trấn an.

 

"Tôi không phải ai cả, tôi chỉ là một sinh viên thôi, anh đừng căng thẳng."

 

Anh ta rõ ràng không tin, cảnh giác nhìn tôi.

 

Tôi nghĩ không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện trong thời gian ngắn được.

 

Chỉ có thể nói một cách súc tích.

 

"Những gì tôi sắp nói có thể anh không tin, nhưng anh hãy nghe kỹ.”

 

"Trong chăn của anh có nước, là vì có một con quỷ nước đã chui vào đó."

 

"Nước... Quỷ..."