Tôi đã lường trước được phản ứng này của anh ta, lập tức bịt miệng anh ta lại, giơ tay ra hiệu "suỵt".
Chờ anh ta bình tĩnh lại, tôi mới bỏ tay ra, tiếp tục nói:
"Tôi biết anh khó tin, nhưng số nước đó anh cũng thấy rồi, tự nhiên xuất hiện, anh có giải thích được không?"
Người đàn ông có vẻ đã sợ đến ngây người, ngơ ngác lắc đầu.
"Cho nên, tiếp theo anh phải hết sức chú ý, cẩn thận trông chừng chiếc túi dệt của mình.
"Nếu có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, anh hãy lập tức báo cho tôi."
Nói rồi, tôi lấy giấy bút trong ba lô ra, viết tên và số điện thoại của mình đưa cho anh ta, dặn dò:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Nếu anh tin, có bất kỳ tình huống nào, hãy liên lạc với tôi ngay.”
"Cho dù anh không tin, thì cũng hãy tự bảo vệ mình, những chiếc chăn và đồ vật bên trong, phải xử lý cẩn thận."
Anh ta run rẩy nhận lấy mảnh giấy, xem ra, có lẽ đã tin được vài phần.
10
Sau khi nói chuyện xong với người đàn ông, Sơn Dương hỏi tôi kế hoạch tiếp theo là gì.
Tôi nhìn nó, không khỏi bật cười.
"Cậu vui vẻ quá nhỉ, không sợ gì sao!"
"Sợ cái khỉ gì!" Sơn Dương nói một cách thản nhiên.
"Nếu không có cậu, mấy hôm trước bố tớ đã mất mạng rồi.”
"Đời này của thằng bạn này giao cho cậu, sẵn sàng cùng cậu trèo non lội suối."
Tôi xua tay.
"Nói chuyện mập mờ quá đấy!”
"Không đến mức đó đâu!"
Chuyện này nói ra cũng không phải chuyện to tát gì.
Chỉ là mấy hôm trước bố của Sơn Dương bị một con ma nhỏ quấn lấy.
Tôi đứng ra làm người hòa giải, giải quyết ổn thỏa.
Nhưng tính cách Sơn Dương là như vậy.
Đối với anh em, cậu ấy chưa bao giờ ngần ngại.
Dù không có chuyện đó, thì non cậu ấy cũng sẽ trèo, suối cậu ấy cũng sẽ lội.
"Vậy bây giờ chúng ta có tiếp tục tìm nước không?"
Sơn Dương hỏi.
Tôi lắc đầu.
"Vô dụng rồi.
"Ban đầu nó không thể thoát ra khỏi lớp hơi nước bao bọc đó.”
"Nhưng tình cờ nó lại va phải một cái hũ tro cốt.”
"Xung quanh hũ tro cốt cũng có âm khí, lại vừa hay có chăn bông, nên nó đã hút hết sạch số nước đó."
"Ối giời!" Sơn Dương cảm thán.
"Vậy là nó tự thoát khỏi nước rồi.”
"Con ma này tinh ranh thế, liệu chúng ta có đối phó được không?"
"Không biết."
Tôi thành thật.
Sơn Dương lại hỏi.
"Khoan đã, mấy hôm trước lúc cậu đánh nhau với con quỷ lớn đó, không phải cậu đã niệm một cái chú gì đó để khóa hồn sao?
"Sao bây giờ cậu không dùng nó để khóa con này luôn?"
Tôi lười biếng dựa vào thành xe, ngậm một cây kẹo mút trong miệng.
"Cái chú đó tớ dùng không thạo, cần phải ở cự ly gần, mục tiêu chính xác, lẩm bẩm một lúc lâu, cũng chỉ có thể khóa nó được một lát.”
"Không những không làm gì được nó, mà còn sợ sau khi bị khóa xong, oán khí của nó sẽ càng nặng hơn.”
"Hơn nữa, tớ cũng không thể chắc chắn, nếu nó đang nhập vào người sống, tớ dùng chú khóa hồn, có làm tổn thương người sống hay không."
Sơn Dương mở to mắt.
"Vậy phải làm sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhún vai.
"Cảm hóa thôi."
Sơn Dương há hốc mồm, vẻ mặt bối rối.
Trông đặc biệt không thông minh.
11
Tôi thực sự không biết phải làm sao.
Nhưng vì mọi chuyện đều tuân theo luật nhân quả, thì "quả" của việc âm hồn nổi loạn, chắc chắn cũng có "nhân".
Nếu tôi có thể hỏi ra "nhân" đó, giải quyết chấp niệm của nó, thì mọi chuyện có phải sẽ được giải quyết không?
Nếu tôi không hỏi được gì, cố gắng đuổi nó xuống tàu, cũng coi như là một cách bảo vệ cho các hành khách trên chuyến tàu này!
May mắn thay, lệnh bài Quỷ Giới cũng có một chút khả năng răn đe đối với âm hồn.
Giống như việc con người đi đêm gặp ma, bản thân không biết, nhưng lại vô cớ cảm thấy lạnh run.
Lệnh bài Quỷ Giới đối với âm hồn cũng gần như vậy.
Trừ khi là lệ quỷ có oán khí cực nặng, nếu không, nó cũng sẽ không dễ dàng chọc vào tôi.
Hiện tại, con âm hồn trên chuyến tàu này quả thật đang cố gắng tránh tôi.
Suy cho cùng, nó cũng không biết tôi là một tân binh.
Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc, tôi đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Sơn Dương, cậu có thấy trong toa tàu này quá yên tĩnh không?"
"Cũng bình thường mà."
Sơn Dương dựa vào khu vực hút thuốc và nghịch điện thoại.
"Không đúng, vẫn quá yên tĩnh."
Tôi quả quyết nói.
Việc hồn ma nhập vào người cũng cần có thời cơ.
Cần phải vào lúc tinh thần của con người tương đối yếu ớt, nói cách khác, là lúc năng lượng tiêu cực chiếm ưu thế.
Buồn bã, tức giận, cáu kỉnh, tất cả đều thuộc loại này.
Vì vậy...
Tôi nhanh chóng trở lại toa tàu, đi thẳng đến hàng ghế số bảy.
May mắn là chỗ ngồi bên cạnh cô gái nóng bỏng vẫn còn trống, tôi lập tức ngồi xuống.
Cô gái nóng nỏng cau mày nhìn tôi đầy vẻ khó chịu.
"Anh ngồi đây làm gì?"
Khóe miệng tôi nở một nụ cười ranh mãnh: "Tôi thấy anh ta không giống người tốt, nên qua đây bảo vệ em."
Cô gái nóng bỏng nhìn theo ngón tay tôi, thấy người đàn ông mặc vest đang ngồi yên lặng đối diện.
Anh ta thậm chí còn lịch sự đan hai tay vào nhau đặt trên đùi.
Cô gái nóng bỏng nói với vẻ bực bội.
"Người ta ngồi yên như thế, sao lại không giống người tốt được?"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta, không nói gì.
Người đàn ông mặc vest nhìn tôi một lúc, rồi nhíu mày đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Tôi thấy anh ta vào nhà vệ sinh, vội vã chạy đến, đẩy cửa và chen vào.
Trong không gian chật hẹp, ba người đàn ông chen chúc nhau, mặt gần như dán vào mặt.
Sơn Dương vừa ôm chặt cổ người đàn ông mặc vest, vừa bịt miệng anh ta, hỏi tôi:
"Giờ làm sao đây, Phương Tử!"
Tôi kiểm soát đôi chân đang muốn đá loạn xạ của người đàn ông mặc vest.
"Làm sao cái gì! Làm sao cái gì!”
"Đúng rồi, không phải mấy hôm trước mẹ cậu làm cho cậu một thanh kiếm gỗ đào sao?”
"Cậu thử đ.â.m anh ta xem?"
Sơn Dương kinh ngạc.
"Thanh kiếm đó chỉ dài bằng cái tăm thôi, có tác dụng gì không?"