Tôi cố gắng giữ hơi thở ổn định, hỏi:
"Cô ổn chứ?"
Có lẽ vì bị tôi dọa, tiếng khóc của cô ấy đột ngột dừng lại.
Tôi giơ tay nhìn lòng bàn tay mình, không có phù văn tối tăm nào trỗi dậy, cũng không cảm thấy hơi nóng, lúc này mới tạm thời yên tâm.
Vừa định bước tới hỏi lại, thì thấy thân thể của người đó không hề nhúc nhích, nhưng cái đầu lại từ từ xoay lại.
Khi tôi vừa nhận ra rằng đầu của cô ấy đang xoay 180 độ.
Cô ấy đột ngột ngẩng đầu lên, mái tóc dài ướt sũng trượt sang hai bên.
Một luồng sáng bất ngờ xuất hiện từ cằm hắt lên.
Xung quanh chìm vào bóng tối sâu hơn, chỉ có khuôn mặt sưng phù vì ngâm nước của cô ấy hiện ra rõ mồn một trước mắt tôi.
Tôi nhận ra, đây chính là con quỷ nước đã chạy trốn qua cửa sổ nhà vệ sinh trước đó.
Chỉ là lúc đó là hình dáng khi còn sống của cô ta, còn bây giờ lại là hình dáng sau khi chết.
Tôi thấy làn da của cô ấy trắng bệch một cách kỳ dị, nhãn cầu đục ngầu như bị bao phủ bởi một lớp bùn cát.
Môi trên và môi dưới sưng vù, lật ngược ra, lộ ra một vết thương đen tím.
Trên đầu và khắp người cô ấy treo đầy rong rêu bám dính.
Một dòng nước đen tanh hôi chảy ra từ khóe miệng, khóe mắt và tai.
"Tôi không cam tâm, không cam tâm, không cam tâm!"
Cô ấy mở miệng, mỗi từ đều kèm theo tiếng bong bóng nước của người bị c.h.ế.t đuối.
Âm thanh đó vang vọng và nổ tung trong toa tàu yên tĩnh.
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn và đau nhức màng nhĩ, cứng họng nói:
"Tôi biết cô c.h.ế.t thảm.”
"Nhưng nổi điên lên như thế này không phải là cách.”
"Cho dù cô có báo thù thành công, Âm ty sẽ không buông tha cho cô, thiên đạo cũng sẽ không dung túng.”
"Lúc đó, hồn phách cô sẽ tan biến, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
"Vì một người như vậy, tự làm tổn thương mình đến mức này, có đáng không?"
Sau vài giây im lặng đến ngột thở.
Bóng hình ướt sũng đó, cùng với dòng nước đen hôi tanh đó biến mất.
Đột nhiên, âm thanh như xuyên qua ống nghe, chui thẳng vào màng nhĩ tôi.
"Thiên đạo?”
"Thiên đạo là gì?"
Tôi quay phắt người lại.
Sau lưng chẳng có gì cả, chỉ có ô cửa sổ đen như mực, phản chiếu lại một bản thân đang kinh hãi nhìn về phía sau.
Tôi nín thở, dồn hết sự tập trung để bắt lấy mọi âm thanh xung quanh.
Tiếng nước chảy, lại là tiếng nước chảy.
Tôi cảnh giác nhìn sang hai bên.
Nhưng khi ánh mắt lướt qua cửa sổ, tôi kinh hoàng nhận ra, dù tôi có xoay người thế nào, bản thân trong cửa sổ vẫn đứng yên không nhúc nhích, giữ nguyên vẻ mặt kinh hãi ban đầu, chăm chú nhìn tôi.
Tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bản thân trong cửa sổ.
Chỉ trong tích tắc! Không hề báo trước!
Một cái đầu "vèo" một cái, lộn ngược từ ngoài cửa sổ xuống.
Mái tóc ướt sũng rũ thẳng xuống.
Như một người c.h.ế.t đuối bị treo ngược xuống nước, sưng phù, trắng bệch.
Và trên khuôn mặt sưng phù đó, không có ngũ quan.
Một khoảng trống.
Chỉ có một khoảng trống tuyệt đối, đã nuốt chửng tất cả ánh sáng và sự sống.
Tim tôi như ngừng đập, lảo đảo lùi lại hai bước.
Giọng nói của cô ấy lại văng vẳng bên tai tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thiên đạo chỉ nhìn thấy tôi báo thù, không thấy nỗi đau tôi đã phải chịu sao?”
"Không thể xé nát hắn, cho dù luân hồi một nghìn lần... Một vạn lần…”
"Thì... cũng... có... ích... gì?"
Bốn chữ cuối như tiếng thét chói tai của vô số oan hồn cùng phát ra.
Mang theo nỗi đau đớn, không cam tâm, tuyệt vọng vô tận và sự căm hận ngút trời.
Đèn ở khu vực nối giữa các toa bắt đầu nhấp nháy, phát ra tiếng "xèo xèo" như sắp nổ tung.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Trong khoảnh khắc, cửa kính xe rung lắc dữ dội, rồi đột ngột vỡ tan.
Không đợi tôi phản ứng, nữ quỷ đã hóa thành một cơn lốc xoáy hung bạo, cuốn tôi bay ra ngoài cửa sổ.
Tôi dùng hết sức tay phải tóm lấy mép cửa sổ.
Những mảnh kính còn sót lại đ.â.m vào lòng bàn tay tôi.
Đau! Đau thấu xương!
Nhưng...
Không đúng!
Tất cả những điều này đều không đúng!
Trong lúc giãy giụa, tôi giơ tay trái lên.
Không có phù văn tối tăm, không có cảm giác nóng lên.
Tiếng động lớn như vậy, tất cả mọi người vẫn đang ngủ yên ổn.
Đây không phải là sự thật, đây là một giấc mơ!
Tôi hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt, dứt khoát buông tay.
Rơi xuống vô tận...
Sau khi xuyên qua một vùng hỗn độn, tôi bật người ngồi thẳng dậy, thấy mình vẫn đang ở ghế cạnh.
Không có tiếng khóc, không có kính vỡ, càng không có cái đầu lộn ngược.
Quả nhiên là một giấc mơ.
Tôi thở hổn hển, cảm thấy toàn bộ cơ bắp trên người đã căng cứng đến cực điểm.
Theo bản năng, tôi quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện có một người đang đứng không xa phía trước.
Người đó rõ ràng cũng nhận thấy sự bất thường của tôi, và đang đi về phía tôi.
Gần lại một chút, tôi mới nhìn rõ, hóa ra đó là nữ nhân viên tàu đã giúp tôi tìm nhẫn lúc trước.
"Đồng chí, cậu không sao chứ?"
Giọng cô ấy vẫn dịu dàng như thường lệ, trong mắt còn có chút quan tâm.
"Có vẻ, cậu gặp ác mộng?"
Tim tôi vẫn đập loạn xạ, tôi ngượng ngùng gãi đầu.
"Vâng, gặp ác mộng, sợ quá nên tỉnh giấc."
Cô ấy cười.
"Vừa hay toa bên cạnh có một giường trống, hay cậu qua đó ngủ một lát, chờ đến khi người trên giường đó lên tàu thì cậu dậy là được."
Tôi vui mừng khôn xiết.
"Thật sự cảm ơn chị rất nhiều, chị Lữ."
Nữ nhân viên đưa tôi đến giường trống ở toa bên cạnh, dặn dò tôi rằng chủ giường này phải hai tiếng nữa mới lên tàu.
Sau khi cô ấy quay lưng đi, tôi nhanh chóng gọi điện cho Sơn Dương.
Thông báo cho cậu ấy chuẩn bị chiến đấu.
15
Tôi đã nhận ra ngay từ đầu rằng nữ nhân viên đó có vấn đề.
Không chỉ vì tôi tỉnh dậy sau cơn ác mộng, phát hiện lòng bàn tay hơi nóng lên, mà cô ấy lại vừa hay xuất hiện trong toa tàu.
Mà còn vì cô ấy gọi tôi là "đồng chí".
Vì trước đó cô ấy đã kiểm tra thẻ sinh viên của tôi, lại có ấn tượng sâu sắc với tôi.
Cho nên sau này khi đổi vé, cô ấy đều gọi tôi là "học sinh", thậm chí là "bạn học Phương".