Gà Mờ Giới Quỷ - Tà Cốt 3

Chương 6



"Có tác dụng hay không, đ.â.m thử là biết!"

 

Nói rồi, tôi giơ tay tháo sợi dây màu đỏ trên cổ Sơn Dương, lấy thanh kiếm gỗ đào xuống.

 

Thanh kiếm gỗ đào nhỏ xíu như một cây kim thêu, được tôi kẹp giữa hai ngón tay.

 

"Đâm vào đâu bây giờ nhỉ?"

 

Tôi đưa lên đưa xuống, đưa sang trái đưa sang phải.

 

"Hây!" Tôi đ.â.m một cái vào trán anh ta.

 

Không có phản ứng.

 

"Hà!" Tôi lại đ.â.m một cái vào n.g.ự.c anh ta.

 

Tôi thấy vẻ mặt của người đàn ông mặc vest đầy sự vô nghĩa, một lát sau, anh ta nhắm mắt lại.

 

Ngay sau đó, tôi nghe thấy một giọng nói của một cô gái trẻ, mang theo cảm xúc mãnh liệt.

 

"Các người thật phiền phức!

 

"Phiền c.h.ế.t đi được!"

 

Đồng thời, một bóng hình mảnh mai bay ra ngoài qua cửa sổ nhà vệ sinh.

 

Cuối cùng tôi đã nhìn rõ, đó là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi tuổi.

 

12

 

Một lúc sau, người đàn ông mặc vest tỉnh lại.

 

Thấy tôi và Sơn Dương, rồi nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt anh ta trợn tròn như chuông đồng.

 

Tôi chớp mắt, rồi lại chớp mắt, nói với anh ta:

 

"Đừng kích động, anh không biết mình đến đây bằng cách nào đúng không?”

 

"Anh vừa mộng du, nhảy tưng tưng qua đây, giống như một xác sống.”

 

"Rất có thể bị ma nhập đấy."

 

Tôi giơ thanh kiếm gỗ đào nhỏ trong tay lên.

 

"Thấy chưa, tôi dùng nó đ.â.m anh vài cái, anh mới tỉnh đấy."

 

Tôi vẫy tay với Sơn Dương.

 

"Thả ra đi. Đi thôi!"

 

Người đàn ông mặc vest vừa được thả miệng ra định nổi cơn thịnh nộ, tôi lại giơ thanh kiếm gỗ đào lên đ.â.m hai cái vào không trung.

 

"Lời cảm ơn thì không cần nói đâu.

 

"Nó đều ở trong kiếm rồi."

 

Mặt anh ta đầy tức giận, mắt đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng há miệng nửa ngày cũng không nói được gì, mở cửa đi ra ngoài.

 

Khi tôi và Sơn Dương đi theo anh ta ra khỏi nhà vệ sinh, mới phát hiện bên ngoài có rất nhiều người vây quanh.

 

Ông chú hút thuốc.

 

Bà chị bế con.

 

Bà cô ăn chuối.

 

Một cậu bạn đeo kính gọng đen, lưng đeo một chiếc cặp máy tính lớn, để tóc nấm lùn, có lẽ đang xếp hàng chờ vào nhà vệ sinh.

 

Sau khi người đàn ông mặc vest bước ra, cậu ấy vừa định vào, thì thấy Sơn Dương cũng bước ra.

 

Sau khi Sơn Dương bước ra, cậu ấy vừa định vào, thì thấy tôi cũng bước ra.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Với vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời, cậu ấy nhìn chúng tôi một lúc, rồi nhìn vào nhà vệ sinh cuối cùng đã không còn ai, do dự mãi, rồi quay người bỏ đi.

 

Tôi cũng không thể hiểu nổi, rõ ràng chúng tôi vừa làm một việc rất chính nghĩa, vậy mà giờ lại cảm thấy muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống.

 

May mắn thay, cứu tinh đã xuất hiện kịp thời.

 

"Vương Thiện Dương!"

 

Vẫn là nữ nhân viên tàu vừa rồi đi tới gọi Sơn Dương.

 

"Đã có vé giường nằm rồi, toa số 10, giường giữa số 9."

 

"Tuyệt vời!"

 

Sơn Dương phấn khích như trúng số.

 

Tôi cũng vội vàng nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

 

"Chị ơi, em không có vé bổ sung sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô ấy liếc nhìn tôi.

 

"Tạm thời chưa có, đợi thêm chút nữa đi."

 

"Không đợi nữa!"

 

Tôi bất chấp mọi thứ, lấy chứng minh thư ra đưa cho cô ấy.

 

"Ghế cạnh! Em muốn bổ sung vé giường nằm cạnh! Bổ sung ngay bây giờ!"

 

13

 

Trốn sang toa giường nằm thật là tốt!

 

Không ai nhìn thấy chúng tôi.

 

Tôi và Sơn Dương lại có một cuộc đời mới.

 

Bây giờ đã là hơn 9 giờ tối, chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là toa giường nằm tắt đèn.

 

Tôi và Sơn Dương lại trốn ở chỗ nối giữa hai toa để bàn bạc.

 

"Phương Tử, sao cậu lại chắc chắn rằng con ma đó sẽ không làm hại người đàn ông mặc vest? Còn dùng kiếm gỗ đào của tớ để trêu chọc nó!"

 

"Tớ nhìn tư thế ngồi của nó, đoán rằng khi còn sống nó là một cô gái có tính cách hướng nội.

 

"Không giải quyết được chấp niệm nên vẫn còn ở lại nhân gian, có lẽ là bị người ta hãm hại, nó muốn trả thù.”

 

"Hai lần nó bị tớ phát hiện, phản ứng đầu tiên đều là chạy vào nhà vệ sinh để thoát thân.

 

"Điều đó cho thấy nó không hề muốn làm hại người vô tội, chỉ muốn mượn thân xác của con người một chút thôi."

 

Sơn Dương gật đầu.

 

"Vậy nó bị cậu chọc tức mà chạy mất rồi sao?"

 

Tôi giơ tay lên nhìn lòng bàn tay trái của mình.

 

"Có lẽ vậy."

 

Nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm.

 

Tôi lục trong vali ra một chiếc mũ lưỡi trai và thay một chiếc áo hoodie có màu khác.

 

Tôi tìm cơ hội lẻn trở lại khu vực ghế cứng, cúi đầu, đi nhanh qua tất cả các toa ghế cứng.

 

Tôi rất mừng, vì lòng bàn tay không còn cảm giác hơi nóng nữa.

 

Sau khi quay lại toa giường nằm, cũng gần đến lúc tắt đèn.

 

Tôi bảo Sơn Dương leo lên ngủ trước, vài tiếng nữa sẽ đổi cho tôi.

 

14

 

Ngoài cửa sổ xe là màn đêm vô tận.

 

Thỉnh thoảng, vài điểm sáng yếu ớt lướt qua, như những ngôi sao rơi vào vũng mực, vụt tắt ngay lập tức.

 

Âm thanh đơn điệu của bánh xe nghiến trên đường ray giống như lời thì thầm của một người thôi miên.

 

Tôi dựa vào ghế bên cạnh, mơ màng ngủ gật.

 

Khi tàu dừng ở ga, tôi sẽ chạy ra ngoài hít thở vài hơi không khí trong lành, rồi quay lại tiếp tục ngồi.

 

Nửa đêm về sáng, rất ít hành khách lên tàu.

 

Trong toa của tôi chỉ có một cậu thanh niên tóc vàng, ăn mặc lòe loẹt lên.

 

Sau khi lên, hắn không gây ra tiếng động gì, chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ngủ.

 

"Ư... ư..."

 

Không biết đã qua bao lâu, một tiếng khóc nức nở cực kỳ uất nghẹn, như thể bị ai đó bóp cổ, lọt vào tai tôi.

 

Đã muộn thế này rồi, sao lại có người khóc?

 

Theo bản năng, tôi cảnh giác, đứng dậy tìm kiếm theo tiếng động.

 

Tiếng khóc ở ngay trong toa này.

 

Tôi đi qua từng khoang giường nằm để xem.

 

Đột nhiên, dưới bàn giữa giường số 3 và số 4, tôi thấy một bóng người màu xám đang co ro ở đó.

 

Là cô ấy đang khóc.

 

Cô gái quay lưng lại với tôi, ngồi xổm.

 

Nhờ ánh sáng yếu ớt của đèn chân, tôi thấy cô ấy cúi đầu, mái tóc dài buông xuống đất, cả người hơi run rẩy.

 

Trong khoảnh khắc, những âm thanh khác trong toa tàu dường như bị cô lập, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nức nở ngày càng thê lương của cô ta.