1
Ngày ca ca thành thân, ta cùng mẫu thân vui mừng khôn xiết.
Từ lúc mười bốn tuổi thì ca ca ta đã theo các thúc bá trong làng ra ngoài kiếm sống. Chúng ta đều nghĩ huynh ấy chỉ có thể làm những công việc khuân vác nặng nhọc. Thế nhưng nhờ một phen cơ duyên, giữa đường ca ca ta cứu được một vị binh đầu. Vị binh đầu ấy giúp huynh ấy vào quân doanh. Chờ huynh ấy trở về làng đón chúng ta thì đã là một Định Viễn Tướng Quân tòng ngũ phẩm rồi.
Hôm mới vào kinh, bước chân vào phủ là ta thấy mẫu thân cười đến nỗi nét mặt như hoa nở đầu xuân vậy.
Cái sân rộng rãi ấy, những gian nhà tinh tươm, cùng bao vật bày biện trong nhà trông đã biết là đồ quý. Chỉ cần mang chuyện ấy về làng kể lại thì cũng đủ cho bà con nghe mà trầm trồ ba ngày ba đêm.
Thế nhưng đang cười thì mẫu thân lại bật khóc.
Dưới lớp áo của ca ca là từng vết sẹo chồng lên nhau, có một vết chỉ cách tim nửa tấc, nhìn vào là biết khi ấy nguy hiểm đến mức nào.
Mẫu thân nói phú quý này là do ca ca đánh đổi bằng tính mạng mà kiếm được nên phải để huynh ấy sống một cuộc đời tốt đẹp trước đã.
Ngày tháng tốt đẹp của bậc nam nhi là gì? Đương nhiên phải là thê hiền con hiếu, gia đình êm ấm.
Vị binh đầu được ca ca cứu mang họ Triệu, cũng được phong chức ngũ phẩm tướng quân, cao hơn ca ca nửa bậc. Trên chiến trường, họ đã hẹn ước với nhau rằng nếu có thể sống sót trở về thì Triệu tướng quân sẽ gả nhi nữ sang.
Mẫu thân vừa hay tin, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ đã muốn bắt tay vào lo liệu.
Ta lén hỏi huynh ấy: "Ca, huynh có thích vị Triệu cô nương kia không?"
Huynh ấy ngước nhìn trời: "Khi chinh chiến sa trường ta chẳng nghĩ gì đến thích hay không thích, chỉ là tìm thêm chút niềm mong mỏi để sống sót."
Ánh mắt huynh ấy rất xa xăm.
Ta nghĩ chiến trường chắc hẳn rất gian khổ, cho nên ngoài ta và mẫu thân thì huynh ấy còn phải nghĩ đến nhiều ngày tháng tốt đẹp hơn nữa mới có thể gượng qua.
Huynh ấy nói tiếp: "Dù trước đây có thích hay không thì cưới về rồi ta sẽ đều yêu thương nàng ấy. Sẽ không để nàng ấy đói rét, cũng không để nàng ấy chịu uất ức. Tiểu Chi, nhớ kỹ nhé, đó mới là bậc trượng phu. Nếu sau này người muội gả không làm được thì nói cho huynh biết, huynh sẽ đi cướp muội về. Đằng nào thì nhà ta bây giờ cũng có tiền, có thể nuôi muội cả đời."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
2
Ca ca ta tính toán rất chu toàn, nhưng đến phút chót thì kiệu hoa của tân nương lại bị rước nhầm.
Hôm đó bỗng nhiên nổi trận cuồng phong, khi kiệu được rước đến ngã tư đường thì bị thổi nghiêng ngả xiêu vẹo. Trớ trêu thay, Thượng thư phủ cũng gả nhi nữ, lại đi đúng con đường ấy.
Vừa hay dạo gần đây, Chùa Nhân Duyên ở ngoại ô Kinh thành có một họa sư rất có tiếng. Nhà nào thành thân cũng dùng cùng một kiểu kiệu hoa và giá y do ông ấy vẽ.
Cho nên hạ nhân hai nhà đều không phát hiện ra rằng sau khi trận cuồng phong qua đi thì họ đã rước nhầm kiệu hoa.
Đến khi bái đường xong xuôi, vào động phòng, vén khăn trùm đầu chuẩn bị uống rượu giao bôi thì nha hoàn Triệu gia mới kinh hoàng hô lên: "Ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đâu rồi?"
Ta cùng mẫu thân nghe thấy tiếng động vội chạy tới liền thấy một nữ tử mặc giá y đỏ rực cúi đầu ngồi bên giường, dung mạo diễm lệ, lại toát lên vẻ ôn nhu khó tả.
Ca ca dịu giọng, lắp bắp nói: "Cô, cô nương cứ yên tâm, ta đã cho người đi thông báo Cố phủ rồi, họ sẽ đến ngay thôi."
Ta đứng phía sau, nhìn thấy vành tai huynh ấy đỏ bừng.
Các nha hoàn bên cạnh nháo nhào giải thích một hồi thì ta cùng mẫu thân mới biết được rằng đó không phải tiểu thư Triệu gia mà là Kiều Sơ Cẩn, tiểu thư của Thượng thư phủ.
Khác với hôn sự âm thầm lặng lẽ của ca ca ta. Hôn sự của nàng và Cố Thanh Cố đại nhân mới là chủ đề nóng hổi nhất Kinh thành dạo gần đây.
Ngay cả ta, cái kẻ nhà quê mới đến này cũng biết rằng trưởng nữ đích xuất của Thượng thư phủ nửa đời trước sống khổ sở, chịu cảnh cay nghiệt dưới tay kế mẫu. Thế nhưng nhờ sự phù hộ của mẫu thân nơi chín suối nên nàng lại được công tử nhà Thủ phụ để ý tới.
Vị Cố Thanh đại nhân ấy không chỉ xuất thân hiển hách, mà tài học cũng hơn người. Mười bảy tuổi đã đỗ thám hoa, chỉ qua bốn năm liền thăng đến chức văn quan ngũ phẩm.
Than ôi, ca ca ta thật sự không thể sánh bằng.
Mặc dù ta đã nhìn thấy những vì sao trong mắt huynh ấy nhưng huynh ấy vẫn chỉ đứng cách Kiều tiểu thư thật xa, không ngừng an ủi rằng người nhà họ Cố sẽ đến ngay thôi.
Nhưng người đến chỉ có một mụ già và một tiểu nha hoàn.