Mụ già gạt lệ nói: "Tiểu thư, phía nhà họ Cố phát hiện muộn, Cố công tử và vị Triệu tiểu thư kia đã động phòng rồi. Nhà họ Cố nói rằng e rằng mối hôn sự này khó bề thay đổi."
Tiểu nha hoàn ăn nói lanh lẹ hơn nhiều, vừa mở miệng đã mắng: "Những kẻ đáng nguyền rủa trong phủ vừa nghe nói nhà họ Cố không cưới tiểu thư nữa thì lập tức khiêng hết của hồi môn về, ngay cả một người đến đón tiểu thư cũng không có. Chúng ta phải làm sao đây, lẽ nào thật sự phải quay về Kiều phủ à? Về đó rồi còn không biết lần sau tiểu thư sẽ bị gả cho cái hạng người gì nữa."
Đến lúc này mẫu thân ta mới hiểu ra, phẩy tay cho hạ nhân lui ra ngoài. Mẫu thân ta vẫn chưa quen với việc sai khiến người khác lắm, chậm rãi một lúc, mới chuẩn bị lên tiếng, nhưng vị Kiều tiểu thư kia lại mở miệng trước.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ca ca ta. Thanh âm của nàng có chút run rẩy, nhưng hơn cả là một luồng khí thế, một luồng khí thế muốn tranh đấu một lần vì bản thân.
Nàng nói: "Tống công tử, việc đã đến nước này rồi, chàng có bằng lòng cứ thế mà cưới ta không?"
Rất lâu rất lâu sau này, ca ca mới kể cho ta nghe. Lúc huynh ấy vén khăn trùm đầu, nhìn thấy tẩu tẩu thì cứ ngỡ mình cưới được tiên nữ. Nhưng mới nhìn một cái đã bị người ta phá tan giấc mộng đẹp.
May thay ông trời có mắt, lại cho huynh ấy thêm một cơ hội.
Cho nên câu trả lời của huynh ấy đương nhiên chỉ có thể là đồng ý.
3
Đêm ấy quả thật hỗn loạn vô cùng. Mãi đến khi người nhà họ Triệu cùng của hồi môn được đưa sang Cố phủ an bài thỏa đáng thì đêm động phòng mới có thể bắt đầu lại.
Mẫu thân nhìn bộ dạng ngây ngốc của ca ca ta, vậy mà lại kéo ta ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén.
Ta ngồi xổm đến tê cả chân, mới nghe thấy hai khúc gỗ bên trong nói câu đầu tiên.
Ca ca ta nói: "Nàng này, nếu nàng không bằng lòng thì ta sẽ ra ngủ trên sập. Ta hiểu mà, ta là kẻ thô kệch, không xứng với nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều tiểu thư không nói gì. Qua một lúc lâu mới truyền đến một tiếng "chụt", nghe y như tiếng ta thường hôn mèo con.
Sau đó Kiều tiểu thư cũng lắp bắp, khẽ khàng nói: "Thế, thế này chàng đã biết ta có bằng lòng hay không chưa?"
Ca ca ta có hiểu hay không ta không biết, đằng nào thì mẫu thân ta chắc chắn đã hiểu rồi. Bà ấy kéo ta đứng dậy, đi xa rồi mới cười ha hả nói: "Tốt tốt tốt, nàng dâu này tốt. Uổng công ca ca nhà con lớn xác thế này mà còn chẳng lanh lợi bằng một cô nương."
Mẫu thân ta vui, ta cũng vui theo. Nhưng vừa đi được chưa đầy hai bước thì chúng ta đã nghe thấy những lời không mấy lọt tai.
Là hai người hầu gái đi theo tẩu tẩu làm của hồi môn.
Nha hoàn đó tên Thúy Hoàn, nàng ta bĩu môi nói: "Tiểu thư mệnh khổ. Cố công tử phong nhã biết bao, bây giờ lại phải sánh duyên với một tên nhà quê thô lỗ. Nhìn cái phủ của họ xem, loạn như cái chợ! Ngay cả đun nước nóng chuẩn bị sẵn cũng không biết, phải để chúng ta tự tay đun."
Đào ma ma quát khẽ một tiếng: "Vô lễ! Cái gì mà phủ đệ của họ? Sau này đây cũng là phủ đệ của tiểu thư. Cô gia, lão phu nhân và cô tiểu thư cũng là chủ tử của chúng ta. Ngươi cẩn thận cái miệng của mình, đừng gây họa cho tiểu thư."
Dạy dỗ xong, ngay cả chính bà ấy cũng thở dài nói: "Còn có thể làm thế nào? Ngay cả một cái rương của hồi môn mà tiểu thử cũng không có, đây chính là điểm yếu lớn nhất. Sau này ăn mặc đều phải nhờ nhà người ta, ngay cả khí thế để nói lớn tiếng cũng không có."
Ta muốn lên tiếng nói rằng họ đã nói sai rồi. Ca ca ta đã nói rồi, huynh ấy sẽ không để tẩu tẩu chịu uất ức, nhà ta bây giờ cũng có tiền, đủ sức chu cấp.
Nhưng mẫu thân không cho phép ta nói. Bà ấy kéo ta về phòng, đếm vàng suốt cả đêm.
Số vàng đó là do ca ca cho.
Ca ca nói sau khi huynh ấy làm tiên phong, mỗi lần đánh thắng trận thì đại tướng quân sẽ dựa theo công lao mà chia cho họ những thứ cướp được từ kẻ địch. Huynh ấy không hiểu châu báu ngọc ngà, chỉ lấy vàng có giá trị tương đương.
Ngày mẫu thân vừa đến, huynh ấy đã chuyển tất cả những thứ này vào phòng mẫu thân bởi vì trước đây mẫu thân từng nói, nếu được ngủ trên vàng thì bà ấy cũng xem như sống không uổng phí.
Ca ca nhớ tâm nguyện này của mẫu thân cho nên tích cóp cho bà ấy rất nhiều vàng.