Gả Nhầm Tân Nương

Chương 7



Nàng bảo, nữ nhi phải học những việc này. Nàng đã chịu thiệt vì không ai chỉ bảo, những việc này đều là lén lút mà học. Ngày đối chất với Lý thẩm là lần đầu nàng thực sự thực hành, tay chân nàng đều run rẩy.

Mười tám năm đầu đời của tẩu tẩu không hề dễ sống.

Nhưng nàng đã làm rất tốt.

Hạ nhân trong nhà vốn chia làm hai loại, một loại là ca ca mua trước khi chúng ta đến, một loại là thân thích từ thôn cùng chúng ta lên. Mẫu thân bảo họ không phải hạ nhân, chỉ là đến giúp việc mà thôi.

Tẩu tẩu tiễn hết đồng hương ra khỏi phủ. Người nào hay trộm vặt thì cho bạc lót dạ, tiễn về quê quán. Người nào tay chân sạch sẽ thì tẩu tẩu mở cửa hàng, thu xếp ổn thỏa cho họ.

Nàng bảo với mẫu thân rằng ở trong nội phủ lâu thì dù không phải hạ nhân cũng hóa thành hạ nhân. Nhưng ra ngoài buôn bán là dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, sau này có quay về phủ thì cũng có thể ngẩng đầu mà gọi nhau bằng hai tiếng đồng hương.

Phần những kẻ có thân khế trong nằm tay, tẩu tẩu chọn một người ương ngạnh nhất quyết không nhận tội, sai người đánh một trận trước mặt hạ nhân, răn đe nếu còn tái phạm sẽ đem bán, dù sao phủ ta cũng sắp mua người mới. Ai nấy nghe xong đều răm rắp tuân theo.

Mẫu thân không nỡ xem cảnh đánh người, bèn hỏi tẩu tẩu: "Cẩn Nương à, nhất định phải mua hạ nhân mới được sao? Dù gì cũng là người cả, bắt họ mang thân nô lệ như vậy… mẫu thân thấy áy náy khôn nguôi."

Trước đây, viện của mẫu thân đều là do đồng hương giúp đỡ. Đôi khi bà ấy cũng xắn tay làm cùng, chỉ là ngại nghe người ta xưng hô nô tì.

Vậy là tẩu tẩu dẫn chúng ta đến nha hành. Sân viện nhỏ hẹp, người già người trẻ đứng chật kín. Còn có đứa bé nom chừng năm sáu tuổi.

Một cô bé trạc tuổi ta, dáng vẻ lanh lợi, nắm lấy vạt áo mẫu thân, quỳ xuống cầu xin: "Lão phu nhân, người lòng dạ Bồ Tát, xin người mua nô tì cùng muội muội. Việc gì nô tì cũng làm được, xin đừng cho nô tì vào chốn dơ bẩn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu thân vén tay áo cô bé lên, làm lộ ra những vết roi hằn sâu do chủ cũ gây ra. Sau lưng cô bé có một bé gái chừng ngang hông đang nép mình sợ hãi.

Tẩu tẩu bước lên, dịu giọng: "Con biết mẫu thân hiền lành, chẳng đành lòng biến ai thành nô lệ. Nhưng người đâu hay sự đời trong những phủ đệ giàu sang nơi lắm người bị hành hạ, chà đạp đến thân tàn ma dại rồi đem bán. Chúng ta mua về, ít ra còn đảm bảo họ không phải chịu khổ. Nếu rơi vào tay kẻ khác thì khó mà nói trước được."

Mẫu thân im lặng. Ta cũng im lặng. Chúng ta chưa tường tận cuộc sống nô bộc trong các phủ lớn ra sao, nhưng thời còn ở thôn quê, chúng ta từng nếm trải đói khổ, từng chứng kiến cảnh người ta bán con trừ nợ. Nếu những đứa trẻ này được bán về phủ của chúng ta thì xem ra cũng là một lối thoát không tồi.

Mẫu thân ta mua hai tỷ muội nọ, lòng cũng dần thông suốt, mặc tẩu tẩu an bài, trang hoàng phủ đệ theo quy cách nhà quan. Chỉ riêng viện của ta đã có đến mấy a hoàn hầu hạ.

Cứ thế hơn một tháng, phủ đệ đổi khác hoàn toàn, đâu ra đấy, phép tắc quy củ.

Trong trù phòng, canh nóng nước ấm luôn sẵn sàng suốt mười hai canh giờ. Người quét sân chỉ chuyên quét sân. Người lo xiêm y giày dép chỉ chuyên lo xiêm y giày dép. Trang sức quý giá cất giữ cẩn mật ở chỗ đại nha hoàn tin cậy nhất, chẳng lo mất mát.

Hôm nọ, mẫu thân vừa thức giấc, ngắm nhìn hạ nhân bận rộn đâu vào đấy, bỗng thở dài, ngậm ngùi nhớ đến phụ thân: "Lão Tống à, ta đã thay chàng nuôi con cái mình lớn lên nên người. Chỉ tiếc chàng bạc mệnh, chẳng hưởng được ngày lành."

Lẩm bẩm xong, bà ấy lại lo chuyện nối dõi tông đường, bèn hỏi ta: "Con xem, ca ca con với tẩu tẩu tình cảm thế nào? Đến khi nào mẫu thân mới có cháu bế bồng?"

Ta cười hì hì, suốt ngày lẽo đẽo theo tẩu tẩu, nào có lạ gì chuyện tình cảm của họ.

Ví như hôm qua, tẩu tẩu bảo dạy ta học chữ và vẽ tranh, dặn ta chọn mấy quyển họa bản mà ta thích. Ta lật qua lật lại, bỗng tìm thấy một quyển tiểu thuyết.

Câu chuyện trong sách thật thú vị, kể về một thiếu niên thôn dã rời quê bôn ba, trải qua muôn vàn gian khó, thập tử nhất sinh xông pha nơi chiến trường.

Tẩu tẩu vẽ đẹp, chữ nghĩa cũng giản dị, ta đọc mà thích mê. Chỉ là càng đọc thì càng thấy nhân vật chính hao hao giống ca ca. Ta bèn trêu nàng: "Tẩu tẩu, có phải tỷ thấy ca ca muội rất tài giỏi nên mới vẽ được thần thái đến vậy không?"