Sau Tam triều hồi môn, thần sắc của tẩu tẩu đã khác hẳn. Nàng bắt đầu quản lý chuyện trong nhà, ta cùng mẫu thân mới hay, những ngày qua trong nhà đã bị tuồn đi không ít đồ.
Tẩu tẩu cho gọi hạ nhân tập trung ở sân, đặt quyển sổ trước mặt Lý thẩm mà hỏi: "Trước đây ngân khố là do thẩm quản. Xin hỏi, trong bộ trang sức này thì vòng tay đâu?"
Lý thẩm là người đi cùng chúng ta từ thôn lên. Mẫu thân theo bản năng giải thích: "Lý thẩm mù chữ, con đưa Lý Thẩm xem cũng vô dụng."
Tẩu tẩu cười: "Không sao ạ, con đã vẽ hình, mọi người nhìn là hiểu ngay."
Ta vươn cổ nhìn, mỗi dòng chữ đều có hình minh họa, tựa như đồ thật ta thấy trong kho vậy.
Lý thẩm cũng cười đáp: "Thẩm có biết gì về vòng tay, vòng chân đâu, có phải con bận bịu nên để quên chốn nào không?"
Đào ma ma đứng sau lưng tẩu tẩu, hừ lạnh một tiếng: "Lý thẩm, Thiếu phu nhân nể mặt gọi ngươi một tiếng thẩm, không phải để thẩm trèo lên đầu lên cổ. Trong phủ, phải gọi Lão phu nhân, Tướng quân, Tiểu thư và Thiếu phu nhân."
Mẫu thân định nói thì bị ta kéo lại.
Lý thẩm thấy mẫu thân im lặng nên mới miễn cưỡng đáp: "Bẩm Thiếu phu nhân, ta không biết vòng tay ở đâu."
Tẩu tẩu liếc mắt, lạnh nhạt đáp: "Thẩm không biết à. Vậy Đào ma ma, ngươi dẫn người đến phòng thẩm ấy tìm xem, có lẽ thẩm quên nên mang về đó."
Lời này vừa dứt thì Lý thẩm đã nỗi đóa, như ở thôn quê mà ngồi phệt xuống đất khóc lóc: "Lý Quỳnh Hoa, ngày xưa chính bà cầu xin ta đến đây, giờ tức phụ nhà bà có ý gì. Khinh ta là ăn trộm hả? Tống gia các người giàu sang rồi thì khinh rẻ đồng hương thế này sao?"
Lý Quỳnh Hoa là tên của mẫu thân ta. Ngày lên kinh, mẫu thân đâu có cầu xin bà ta. Chỉ vì bà ta biết ca ca làm quan nên ngày ngày than thở ở nhà ta. Mẫu thân thương tình hỏi một câu là bà ta đã lẽo đẽo theo sau.
Có bà ta đi theo, vài người bạo gan trong thôn cũng đi theo. Mẫu thân không tiện thiên vị bèn an bài họ làm việc trong phủ.
Thúy Hoàn đanh đá liền đáp: "Thẩm đừng giả bộ đáng thương! Ta đi lục phòng thẩm, không thấy đồ vật thì ta quỳ lạy xin lỗi, còn nếu thấy thì thẩm theo ta ra công đường! Thẩm dám không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe đến "công đường", mặt Lý thẩm trắng bệch, ngã ngồi xuống đất không nói lời nào.
Thúy Hoàn không buông tha: "Thẩm thấy vòng tay hiếm lạ, Lão phu nhân lại không quen đeo, nên mới dám lén lấy. Lại ỷ lão phu nhân tin tưởng liền nhét tạm vào phòng, nên mới sợ ta lục chứ gì? Còn nữa, tiền mua rau, mua vải may áo, thẩm cắn no đủ lắm rồi nhỉ?"
Lý thẩm không phải người cứng đầu, sắc mặt đã tố cáo tất cả. Nhưng dù sao cũng là đồng hương nên mẫu thân nhìn tẩu tẩu cầu khẩn.
Ta đã hứa với ca ca là lúc tẩu tẩu quản lý chuyện nhà cửa thì ta sẽ không can thiệp.
Ca ca bảo, quản gia có đạo lý riêng, hạ nhân cũng có tâm tư. Nếu mẫu thân lên tiếng thì tẩu tẩu sẽ khó xử. Sau này có việc là họ sẽ vin vào mẫu thân để ép nàng, quyền quản gia của tẩu tẩu sẽ có mà như không.
Mẫu thân bèn im lặng. Tẩu tẩu hiểu ý, quyết đoán: "Thẩm là người cùng làng với phu quân, ta tin thẩm chỉ nhất thời hồ đồ. Tống phủ sẽ cho thẩm, cho mọi người cơ hội. Trước tối ngày mai, chỉ cần trả đồ về kho thì ta sẽ không truy cứu nữa. Nếu còn ngoan cố, chỉ đành mời thẩm ra công đường thôi."
Ta nghẹn họng nhìn. Sau khi nghe tẩu tẩu nói, có biết bao nhiêu người thở phào nhẹ nhõm. Vậy rốt cuộc là họ đã ăn trộm bao nhiêu đồ của nhà ta rồi chứ?
Đợi mọi người đi hết thì mẫu thân mới ủ rũ ngồi xuống: "Quen nàng ta mấy chục năm, tin tưởng nàng ta nên mới giao cho nàng ta quản lý, ai ngờ lại ra thế này?"
Tẩu tẩu nghe lời này liền quỳ xuống: "Là con khiến mẫu thân buồn lòng. Con nên từ từ mà làm, nhưng nay tình hình đặc biệt, nếu nội trạch không sạch sẽ thì sẽ sinh chuyện lớn."
Tình hình đặc biệt mà tẩu tẩu nói là phụ thân nàng tâu lên Hoàng thượng, nói ca ca ta cuồng vọng, bất kính, không xứng làm quan, vì thế mà quan văn với quan võ đang đấu đá với nhau.
Mẫu thân hiểu, chỉ là nhất thời chưa nghĩ thông. Ta lén bảo tẩu tẩu đừng lo, ta có cách chữa tâm bệnh của mẫu thân.
Hôm sau, ta dẫn mẫu thân ngồi xổm quanh kho, nhìn các bá bà, thúc thúc, thẩm thẩm, nha hoàn, tiểu tư không ngừng trả đồ vào. Kim thoa, nhẫn, khuyên tai, thứ gì đáng giá đều có. Kẻ gan dạ nhất còn giấu một chiếc vòng vàng to bằng ngón tay.
Khiến mẫu thân ta đau lòng đến mức chủ động gõ cửa phòng tẩu tẩu: "Cẩn nương, quản, mau quản những người kia cho mẫu thân!"
Quá trình tẩu tẩu quản lý luôn có ta bên cạnh.