Gả Nhầm

Chương 1: 1



Ta và tỷ tỷ xuất giá cùng một ngày.



Nhưng người vén khăn cưới của ta lại chính là tỷ phu của ta.



Mãi đến khoảnh khắc ấy, ta mới hay: Tỷ tỷ và người trong lòng ta sớm đã vụng trộm qua lại, rồi âm thầm tráo đổi kiệu hoa.



Tỷ phu là kẻ mù lòa, thân thể suy nhược, tính tình nhu nhược.



Hắn dịu dàng nói với ta:



“Đừng sợ, sống chẳng được bao lâu, nàng cố nhẫn nhịn một chút.”



Về sau ta mới hiểu, người mà hắn nói sống chẳng được bao lâu lại chính là tỷ tỷ và người trong lòng ta.



1.



Ta và tỷ tỷ là cặp song sinh, dung mạo giống nhau đến tám phần.



Tỷ tỷ tính như lửa, phóng khoáng, rực rỡ. Còn ta lại như nước, trầm lặng, ít lời.



Năm ngoái, thánh thượng ban hôn, định hai mối lương duyên.



Tỷ tỷ gả cho Ninh Vương, còn ta được chỉ hôn cho tân trạng nguyên Mẫn Thời Dĩ.



Từ nhỏ, tỷ tỷ luôn hiếu thắng, chuyện gì cũng phải hơn người. Nhưng ta không ngờ, ngay cả chuyện hôn nhân đại sự, nàng ta cũng dám làm liều.



Giờ phút này, giữa tiết xuân ấm áp bắt đầu nhuốm hơi oi, ta lại như rơi vào hầm băng.



Ninh Vương đang ngồi đối diện. Nếu để chàng biết người ngồi đây không phải là Giang Yên, mà là ta — Giang Lê, thì e rằng ngày mai sẽ là ngày tận diệt của cả Giang gia.



Khi quân là tội lớn. Nhẹ thì lưu đày toàn tộc, nặng thì tru di cửu tộc. Đó là cái giá mà ta không thể gánh.



Tỷ tỷ có thể ích kỷ. Còn ta… thì không làm được.



Đợi hết thảy lui xuống, ta do dự đứng dậy, hành lễ:



“Thỉnh an Vương gia.”



Ninh Vương tuy không còn nhìn thấy, nhưng hẳn vẫn nhận ra sự khác biệt trong giọng nói. Chàng thoáng ngập ngừng:



“Giọng của nàng…?”



Từ sau khi đính ước, chàng từng đến phủ hai lần, chắc chắn còn nhớ giọng nói của tỷ tỷ ta.



“Thần thiếp bị cảm, giọng có chút thay đổi.”

Ta vội tìm lý do, không dám nói nhiều.



Chàng như không nghi ngờ, chỉ nhẹ gật đầu:



“Vậy nàng nghỉ sớm đi.”



Tim ta đập loạn, đầu óc quay cuồng.



Ta chỉ nghĩ đến một chuyện: làm sao qua mặt được đêm tân hôn này.



Ta đã cho người gửi tin về nhà, nhưng vẫn chưa có hồi âm. Trước khi có tin tức chắc chắn, ta tuyệt đối không thể để Ninh Vương phát hiện ra tân nương đã bị tráo đổi.



Hạt Dẻ Rang Đường

Chàng đứng dậy, ta vội đến dìu.



Chàng vóc dáng cao lớn, dung mạo tuấn tú phi phàm. Chỉ tiếc năm ngoái mắc trọng bệnh, từ đó mất đi ánh sáng đôi mắt.



Nếu không mù, với tư chất ấy, nữ nhi Giang gia nào dám mơ mộng vọng tưởng?



Dĩ nhiên, nếu chàng không mù, cũng chẳng đến mức bị thất sủng, tỷ tỷ ta đã chẳng liều lĩnh đánh đổi cả tương lai.



“Ta tự đi được.”



Chàng khẽ cười.



“Nàng chưa ăn tối, ta đã sai người chuẩn bị mì. Ăn một chút đi.”



Ta cúi đầu đáp khẽ:



“Vâng.”



Chàng rửa mặt rất nhanh, không hề xảy ra chuyện va vấp như ta từng lo.



Một lát sau, chàng trở ra, khoác trung y trắng, tóc xõa, đứng giữa ánh nến chập chờn.



Phong tư ngời ngời, quả là cao quý như trăng thanh gió mát.



Ta không hiểu, tỷ tỷ vì sao phải đổi hôn.



Ninh Vương tuy mù, nhưng dù sao vẫn là vương gia, thân phận cao quý.



Còn Mẫn Thời Dĩ, dẫu tiền đồ rạng rỡ, cũng đâu xứng đáng để tỷ tỷ đánh cược bằng cả tính mạng của gia tộc?



“Mì có ngon không?”



Ninh Vương ngồi bên giường, hướng theo tiếng ta.



“Ngon ạ.”



Ta đáp khẽ.



“Hôm nay đại hôn đều thuận lợi chứ?”



“Rất thuận lợi.”



Ta đặt đũa xuống, nói tiếp:



“Vương gia, thiếp xin phép đi rửa mặt.”



Ta gần như chạy trốn vào phòng tắm. Tim vẫn chưa thôi loạn nhịp.



Với sự thông tuệ của chàng, chỉ cần một sơ hở, ta sợ mọi bí mật sẽ bại lộ.



Nếu bị phát hiện… ta biết phải đối mặt thế nào?



Ta cố tình nán lại thật lâu, mãi đến khi dám bước ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Chàng tựa đầu giường, nghe tiếng động liền quay đầu.



Ta luống cuống, vô tình vấp phải chiếc ghế đẩu.



Ninh Vương nhíu mày:



“Va vào đâu sao?”



Ta ôm chân, cố nén nước mắt. Đang định mở miệng thì bất ngờ bị chàng bế bổng.



“Vương gia!”



Chàng đặt ta ngồi bên giường, đưa tay nâng chân ta lên:



“Chân nào? Có trầy da không?”



Ta vội muốn rụt lại, chàng liền hỏi:



“Có cần mời đại phu không?”



2.



Ninh Vương hỏi ta có cần mời đại phu không.



Bất giác ta linh cảm được điều gì đó, liền thuận theo:



“Cần ạ.”



Chàng khẽ bật cười:



Được, vậy để ta sai người mời đại phu cho nàng.”



Ta vội rụt chân về, Ninh Vương cũng ngồi xuống mép giường. Trầm mặc chốc lát, chàng bỗng hỏi:



“Nàng… sợ ta sao?”



Giọng chàng như có ý thăm dò.



Ta giơ tay xua, lại sực nhớ ra chàng không nhìn thấy, đành lên tiếng:



“Vương gia là người nổi danh hiền hòa, thiếp sợ gì được chứ?”



Chàng hơi nhướn mày, khóe môi mang theo ý cười khó đoán:



“Ví như?”



Không ngờ chàng lại gặng hỏi, ta thoáng sững người, rồi vội vàng đáp:



“Hôm đó ở Trạm Hà Nguyên, tiểu nhị bất cẩn làm đổ canh lên y phục của chàng. Chàng chẳng những không giận, lại còn an ủi hắn.”



Chàng nghiêng đầu, trầm ngâm:



“Hôm đó… nàng cũng có mặt sao?”



“Không… không phải.”

Ta hấp tấp phủ nhận, “Thiếp chỉ nghe người khác kể lại.”



Kỳ thực, hôm đó ta ở đó, mà còn xảy ra vài chuyện chẳng mấy vui vẻ. Nhưng những điều đó không thể nói ra.



Ngoài cửa, có người khẽ bẩm: đại phu đã tới.

Ninh Vương đắp chăn cho ta, rồi mới cho gọi người vào.



Đại phu xem xong, nói thương thế không nặng, nghỉ ngơi vài hôm là khỏi.



Quả thật, vết thương chỉ hơi ê buốt. Nhưng ta còn đang suy nghĩ xem nên bịa thêm bệnh trạng nào đó để kéo dài đêm tân hôn này.



Nào ngờ chưa kịp mở miệng, Ninh Vương đã nói:



“Vương viện chính, làm phiền ngươi băng bó giúp nàng. Trời oi bức, dễ sinh tà khí.”



Ta sững người nhìn chàng. Tựa như chàng đã nhìn thấu tâm tư ta.



Vương viện chính cũng thật tinh ý, chẳng những băng mấy ngón chân, mà còn quấn cả bàn chân trái của ta lại, dày cộm như một chiếc bánh ú.



“Thương gân động cốt thì trăm ngày mới lành.”



Ông nghiêm nghị dặn dò, “Vương phi nên nghỉ ngơi, tránh đi lại mạnh, kẻo tổn thương nặng thêm.”



Ninh Vương gật đầu:



“Đa tạ. Hôm khác mời ngươi đến phủ dùng trà.”



“Không dám.”



Vương viện chính khom người cáo từ.



Ta cúi nhìn bàn chân bị quấn chặt, vừa muốn bật cười, lại thấy bất lực.



“Đã bị thương thì nên nghỉ sớm.”



Ninh Vương dịu dàng kéo chăn cho ta, “Ta sẽ ngủ ở nhuyễn tháp, tránh làm nàng đau.”



Ta ngẩn người nhìn chàng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.



Đêm ấy, ta gần như thức trắng, chỉ lo lắng nghĩ cách trì hoãn, nghĩ ra hàng loạt lý do để tránh phải vào cung bái kiến.



Không ngờ, vừa sáng sớm, Ninh Vương đã mở lời trước:



“Nàng bị thương, đi lại bất tiện. Những nghi lễ phiền phức ấy… miễn cả đi.”



Miễn cả đi?



Nghĩa là… từ lúc ta vấp ngã đêm qua, chàng đã âm thầm sắp xếp mọi chuyện?



Nhưng… tại sao chàng lại làm vậy?



Trong lòng ta, bất giác dấy lên một sự tò mò rất lớn đối với Ninh Vương.