Nhờ cớ bị thương, phụ mẫu và huynh trưởng thay nhau tới thăm.
Ninh Vương khách khí tiếp đãi một hồi, rồi lấy cớ có việc, rời đi trước.
Phụ thân nổi trận lôi đình:
“Giang Yên thật quá đáng! Đều do nàng từ nhỏ được nuông chiều, mới thành ra tính tình kiêu căng, hành sự bừa bãi như vậy!”
Mẫu thân uất ức, nước mắt ròng ròng, vừa khóc vừa nói:
“Giờ trách nhau thì có ích gì…”
Ta nhẹ giọng hỏi:
“Tỷ ấy… hiện giờ thế nào?”
Mẫu thân khẽ đáp:
“Mọi chuyện đã rồi.”
Ta ôm trán, không biết nên khóc hay nên cười.
“Nhị muội,” Huynh trưởng lúng túng, “Ta biết muội có tình cảm với Mẫn Thời Dĩ. Nhưng nếu ép đổi lại… sau này có lộ ra…”
Ta hiểu.
Tỷ tỷ và Mẫn Thời Dĩ đã cùng nhau chung chăn gối. Giờ nếu đưa nàng ta về làm vương phi, thì chẳng khác nào đẩy Ninh Vương vào cảnh nhục nhã.
Đặt mình vào vị trí của chàng, ta cũng sẽ không tha thứ.
“Chỉ đành để mọi chuyện đã rồi.”
Ta khẽ thở dài.
Mẫu thân ôm chặt lấy ta, nghẹn ngào khóc:
“Đây chính là số mệnh…”
Phụ thân giận dữ quát:
“Số mệnh gì chứ! Ninh Vương dẫu thất sủng, vẫn là vương gia. Hắn có thể thấp kém đến mức nào?”
Ta nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẫu thân.
Bà khóc, thật ra là khóc cho lòng ta, cho đứa con gái bị chính tỷ tỷ ruột và người mình thương phản bội.
Bà thương ta mệnh khổ, nên mới khuyên ta nhận mệnh.
Mà ta… quả thực cũng giận.
Ngày mai, về nhà, ta nhất định phải đối mặt hỏi cho ra lẽ.
Chiều đến, tiễn phụ mẫu về xong, trời đã nhá nhem tối, Ninh Vương mới trở về.
Ta đang lim dim, không nghe thấy tiếng bước chân, chỉ khi chàng nhẹ nhàng gọi bên giường:
“Phu nhân?”
“Vâng?”
Ta ngồi dậy, “Vương gia về rồi? Chàng đã dùng bữa chưa?”
Chàng như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười:
Chưa. Phu nhân cùng ta ăn chút gì chứ?”
Xem ra… tâm tình của chàng hôm nay rất tốt.
3.
Món ăn được dọn lên, Ninh Vương nhẹ giọng hỏi ta:
“Hợp khẩu vị không?”
Khẩu vị của ta và tỷ tỷ vốn tương đồng, đều ưa thanh đạm.
Chỉ khác ở chỗ, tỷ cực kỳ thích thịt dê, còn ta thì lại kén ăn, không mê thịt, chỉ thích cá tôm.
Trên bàn hôm nay vừa có cá, vừa có thịt dê.
Ta cố tình gắp một miếng thịt dê, mỉm cười:
“Rất ngon ạ.”
Đây là lần thứ hai trong đời ta ăn thịt dê.
Lần đầu là hồi bốn, năm tuổi, ăn xong liền nôn thốc nôn tháo. Từ đó về sau, ta chưa từng đụng lại.
Sợ lát nữa sẽ phản ứng như lần trước, ta vội gắp thêm vài món khác để át mùi.
May thay, lần này không sao.
Ta còn đang phân vân có nên ăn thêm vài miếng để giống với tỷ tỷ hơn hay không, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lạch bạch.
Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ ló vào, đôi mắt đen láy tò mò ánh lên sự hiếu kỳ.
“Đệ là Thất điện hạ?”
Ta mỉm cười hỏi.
Thất hoàng tử là đệ đệ ruột của Ninh Vương, năm nay vừa tròn bốn tuổi, nhỏ hơn chàng mười bốn tuổi.
Mẫu phi của họ là Lương phi, từng theo Thánh Thượng từ thời còn ở Đông cung.
Tuy nay không còn được sủng ái như xưa, nhưng nhờ sinh được hai hoàng tử, địa vị trong cung vẫn vững vàng, chỉ dưới Hoàng hậu.
“Tẩu chính là nhị tẩu sao?”
Thất hoàng tử lon ton chạy vào, giọng nói non nớt, ngây ngô nhưng lễ phép.
“Nhị tẩu, tẩu thật xinh đẹp!”
Ta chưa kịp đáp, Ninh Vương đã nhẹ ho một tiếng.
Thất hoàng tử lập tức chỉnh lại tư thế, lui hai bước rồi cúi người hành lễ nghiêm túc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trạch Diễn thỉnh an nhị tẩu.”
Ta khẽ đáp lại nửa lễ.
Hắn chẳng khách sáo, ngồi xuống cùng ăn, hoạt bát líu lo như chú chim non, vô cùng đáng yêu.
“Nhị tẩu, thành thân là gì vậy?”
Thất hoàng tử hỏi, đôi mắt láu lỉnh đảo qua đảo lại.
Ta còn đang ngẩn người suy nghĩ, hắn đã tiếp lời với vẻ mặt bí hiểm:
“Thành thân chính là ngày ngày… phải hôn nhau!”
Rồi hắn bĩu môi:
“Hai người hôn nhau chưa?”
Mặt ta lập tức đỏ bừng, vô thức liếc nhìn Ninh Vương.
Chàng cũng khẽ sững người, vành tai bất giác ửng đỏ.
Không khí thoáng chốc ngượng ngùng.
“Nói năng hồ đồ, sao lại đùa giỡn trước mặt trưởng bối?”
Ninh Vương gõ nhẹ lên bàn, nghiêm giọng.
Thất hoàng tử lập tức xụ mặt, trông như sắp khóc.
Ta vội xoa dịu:
“Không sao đâu, có lẽ là nghe ai đó đùa rồi học theo thôi.”
Ninh Vương lại nói:
“Không thể nuông chiều hắn quá mức, không khéo lại quấn lấy nàng cả ngày.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta nhìn gương mặt sáng bừng của tiểu điện hạ, dịu dàng đáp:
“Là đệ đệ trong nhà, quấn thì quấn thôi.”
“Ta là người trong nhà! Tẩu tốt với ta, ta cũng sẽ tốt với tẩu!”
Hắn cười rạng rỡ rồi nhào vào lòng ta.
“Người trong nhà…”
Ta lặp lại, lòng khẽ xao động. Vô thức ngẩng lên nhìn về phía Ninh Vương, chàng đang cúi đầu uống trà, khóe môi ẩn hiện ý cười.
Thất hoàng tử nằng nặc đòi ta chơi cờ.
Ninh Vương cau mày:
“Muộn rồi, phải nghỉ ngơi thôi.”
Thất hoàng tử bị kéo ra ngoài vẫn còn ríu rít:
“Nhị tẩu nhị tẩu, nhớ phải hôn nhau nha!”
Ninh Vương quay lại, vẻ mặt hơi lúng túng:
“Hắn mồm mép lanh chanh, mong nàng đừng để bụng.”
“Không sao. Trẻ con vô tư mà.”
Ta đáp nhẹ.
Chàng nghiêng đầu về phía ta:
“Vậy… chúng ta nghỉ thôi.”
Chúng ta… nghỉ?
Tim ta đập lỡ một nhịp. Ta vội đứng lên, lúng túng nói:
“Thi- Thiếp đi gọi người trải giường…”
Ninh Vương bật cười, không đáp.
Ta lập tức hiểu ra mình hiểu sai ý, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
Đêm ấy, chàng vẫn ngủ ở nhuyễn tháp.
Sáng hôm sau, ta tự tháo băng chân.
Đám gia nhân thấy chân ta hồi phục nhanh chóng, ai nấy đều xuýt xoa “kỳ diệu”.
Thực ra ta còn định giả đau thêm vài ngày nữa, nhưng thời tiết oi bức khiến ta không chịu nổi, đành thôi.
Buổi sáng, Ninh Vương đích thân tiễn ta về nhà theo nghi lễ tam triều.
Phụ thân ta làm quan tam phẩm ở Lại Bộ, nổi danh thanh liêm chính trực.
Giang gia không lớn, chỉ có sáu người, đều là người thân cận, không sợ tiết lộ điều gì.
Vừa bước vào cửa, ta đã gặp tỷ tỷ cùng Mẫn Thời Dĩ.
Tỷ tỷ tỏ ra chẳng hề áy náy:
“Mẫn Thời Dĩ yêu ta, ta cũng yêu hắn. Hai chúng ta được toại nguyện, còn hơn cả bốn người cùng khổ.”
“Giờ việc đã rồi, các người có thể bắt ta đổi lại, nhưng hậu quả… ta không chịu.”
Phụ thân giận tím mặt, tát nàng ta một cái.
Tỷ tỷ nổi điên, chộp lấy chén trà và bình hoa ném tung:
“Sao cái gì tốt cũng đều rơi vào tay Giang Lê? Vương gia thì sao chứ, chẳng phải giờ là một kẻ mù đó sao? Đừng lấy tội khi quân ra hù ta, ta không sợ chết! Ai muốn thì cứ thử đi!”
Rồi nàng ta trừng mắt nhìn ta:
“Mẫn Thời Dĩ yêu là ta, là ta!”
“Dù ngươi gả cho hắn, hắn cũng chẳng bao giờ thuộc về ngươi!”
“Câm miệng!”