Sau đó, Giang Yên và Mẫn Thời Dĩ đã về Mẫn gia.
Ta báo với phụ thân và huynh trưởng rằng Vương gia đã biết việc tráo gả.
Phụ thân và huynh trưởng liền quỳ tạ lỗi.
Vương gia không nổi giận, chỉ dặn vài câu cho qua. Sự việc xem như đã khép lại.
“Từ nay, Vương phi chính là Giang Yên. Ai cũng phải giữ kín chuyện này.” mẫu thân dặn.
16.
Về phủ rồi, ta vẫn không khỏi nghi ngờ Ninh Vương đã dối gạt ta.
Chàng bước đi quá êm, từng bước chiều nay nhẹ như không chạm đất.
“Vương gia, thiếp đi tắm một lát.”
Chàng chỉ “Ừ” một tiếng, ngồi bên án thư, thong thả nhấp trà, không đáp gì thêm.
Tắm xong, ta cố ý khoác một lớp voan mỏng, đi ngang trước mặt chàng.
Chàng vẫn thản nhiên như chẳng hề thấy gì.
Ta tức quá, bưng ghế ngồi xuống trước mặt chàng, chắn hẳn tầm mắt.
“Vương gia,” ta cúi gần, nhìn thẳng vào mặt chàng, “Chàng thật sự… không thấy sao?”
Chàng vẫn dửng dưng, nét mặt chẳng đổi.
“Thiếp không tin.”
Ta lập tức cởi bỏ y bào ngoài, đứng ngay trước mặt chàng.
Nét mặt chàng dù vẫn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng vành tai và hai má đã đỏ bừng, lát sau thậm chí còn… chảy m.á.u mũi.
Ta tròn mắt ngạc nhiên.
Chàng vội vàng đứng dậy, sải bước chạy vào phòng tắm.
Ta giận dữ đuổi theo, đập cửa:
“Tống Cảnh Dật! Chàng ra đây cho ta! Nói rõ ràng!”
Sau cánh cửa vang lên tiếng chàng ậm ừ:
“Nàng mặc áo vào trước đã…”
“Ta mặc rồi!” Ta nghiến răng, “Chàng tưởng ta ngốc lắm sao?”
Chàng chậm rãi mở cửa.
Ánh mắt chạm nhau một khắc, rồi chàng lập tức nhìn lảng đi, chẳng dám đối diện.
Ta lạnh lùng bật cười:
“Vương gia giả mù giỏi thật, mà khổ nỗi cái mũi lại không chịu phối hợp.”
Chàng ho khan một tiếng, rõ vẻ lúng túng.
“Chàng còn chưa chịu nhận sao?”
“Ta không hề cố ý lừa nàng,” giọng chàng nhỏ dần, “chỉ là thời cơ chưa đến.”
Ta cười khẩy, trong lòng bốc hoả.
Chàng nhẹ nhàng kéo lại vạt áo cho ta, tay chàng chạm nhẹ, ân cần như gió xuân.
“Giờ thì chúng ta hoà rồi, phải không?”
“Vẫn chưa thấy giống hoà gì cả.” Ta liếc xéo chàng.
“Sáng nay ở Giang phủ, chàng cũng chẳng buồn giải thích lấy một câu.”
Chàng giả vờ ngó quanh, lại rót trà, nhưng vẫn tránh né không đáp.
Ta không buông tha:
“Chàng đã quan tâm người ta cưới là ai, vậy sao hôm ấy vén khăn cưới thấy là ta, lại chẳng nói nửa lời?”
Chàng cúi đầu, mân mê chén trà, đáp như than thở:
“Người ta đột nhiên có được bảo vật, chẳng ai đi loan tin khắp chợ đâu…”
“…Cái gì?”
Ta sững sờ, “Nói lại lần nữa được không?”
Chàng bỗng thổi tắt đèn.
“Phu nhân, nên nghỉ sớm thôi.”
“Thiếp không muốn!”
Ta đẩy chàng một cái, “Tính khí thiếp không tốt đâu, chiều nay thiếp dám ném đá vào Mẫn Thời Dĩ, thì cũng dám ném chàng!”
Chưa kịp nói xong, chàng đã cúi xuống hôn ta.
Hơi thở bị đoạt mất, ta mềm nhũn trong lòng chàng, chẳng thể phản kháng, chỉ còn biết… để chàng ôm lấy.
Rất lâu sau, chàng ghé sát, thì thầm bên tai:
“Trước kia nàng cứ ngấm ngầm ra hiệu, còn mua cả cá chạch về bồi bổ ta…”
Chàng khẽ thở dài, “Nhưng ta lại lo nàng chỉ đang gắng nhẫn nhịn vì Giang phủ, chứ chẳng thật lòng cùng ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng nào hay, ta khổ sở biết bao.”
Chàng siết ta trong lòng:
“Tiểu lừa đảo, giờ thì mọi bí mật đều lộ rồi, ta tuyệt đối không để nàng rời xa ta nữa.”
Ta giơ tay đ.ấ.m chàng một cái, nhưng chẳng lay chuyển được ai, chỉ khiến chàng cười khẽ.
“Tống Cảnh Dật… Ưm…!”
17.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đập vào mắt ta là gương mặt phóng đại của Ninh Vương.
Ta trợn mắt nhìn chàng, vừa bực vừa buồn cười.
“Phu nhân, ta sai rồi.”
“Chàng sai ở đâu?” ta hỏi, giọng kéo dài.
“Lỗi là… đã nếm vị ngọt rồi lại muốn nếm thêm, quấy rầy nàng.”
Ta bật cười trước lời lẽ mặt dày nhưng đáng yêu của chàng.
Chàng đưa tay chạm vào vết sẹo cũ trên cánh tay ta, hàng mày nhíu lại.
Ta vội kéo áo che đi, rồi cầm tay chàng kéo ra phòng ngoài dùng bữa sáng.
Kể từ hôm ấy, giữa ta và chàng không còn khoảng cách.
Ninh Vương bắt đầu để lộ bản tính thật: nếu không có khách, thì chàng ríu rít không dứt, suốt ngày bám lấy ta; còn khi có khách, lập tức hóa thân thành người bệnh yếu ớt, việc gì cũng phải dựa vào ta.
Tuyết Quyên từng thì thầm:
“Vương gia mỗi lần gặp phu nhân, ánh mắt sáng rỡ như đèn hoa đăng. May mà không có người ngoài, chứ không thì bại lộ chuyện giả mù mất thôi.”
Hạt Dẻ Rang Đường
“Rốt cuộc người mù nào mà mắt sáng đến vậy?”
Ta vừa mếu vừa bật cười.
Chớp mắt đã sang tháng bảy, nhà kính trồng hoa cũng hoàn thành.
Ta và Ninh Vương ngày ngày chăm bón, uốn cành tỉa lá, tận hưởng cuộc sống điền viên giữa Vương phủ.
Một ngày kia, từ trong cung gửi đến thiệp mời, nói Hoàng hậu muốn tổ chức yến mừng trăm ngày cho con trai thứ tư của Thái tử.
“Các hoàng tôn khác có tổ chức không?” Ta thấy lý do này… có chút bất thường.
“Không có. Trước đây Thái tử cũng chưa từng làm lễ trăm ngày,” Ninh Vương thản nhiên, “Chúng ta không đi. Hoa cỏ trong phủ còn chờ người chăm.”
Nghe vậy, lòng ta như được sưởi ấm.
Ta vòng tay ôm lấy chàng, nở nụ cười rạng rỡ:
“Đúng lắm, đúng lắm! Hoa cỏ không thể thiếu chúng ta được.”
Hôm ấy, quả thật cả hai ở yên trong nhà kính, pha trà ngắm hoa, treo trên tường không phải danh họa nổi tiếng, mà là tranh nguệch ngoạc do chính ta và chàng vẽ.
---
“Vương gia.”
Lập Nhân cuối cùng cũng về, nhưng vẫn chưa thành thân.
Ta hỏi lý do, hắn ngượng ngùng đáp:
“Vương gia thúc giục gấp quá, tiểu nhân… chưa tìm được người để cưới.”
Ta cấu nhẹ vào hông Ninh Vương.
Chàng khẽ nắm lấy tay ta, ra hiệu: “Có việc thì nói đi.”
Lập Nhân cúi người, đáp:
“Ồ… quên chưa bẩm. Trong cung xảy ra biến.”
“Biến gì?”
Giọng Ninh Vương bình thản như chẳng mấy quan tâm.
“Thánh thượng uống trà Thái tử dâng, bị trúng độc. Thánh thượng giận dữ, nói Thái tử có ý mưu nghịch, hiện đã hạ lệnh giam vào Tông Nhân phủ.”
Ninh Vương không hề biến sắc, như thể đó chỉ là câu chuyện ngoài phố.
“Việc lớn đến thế mà hai người nói nhẹ như gió thoảng?”
Ta ngạc nhiên nhìn cả hai.
Lập Nhân gãi mũi, ngượng ngùng không nói.
Chưa hết, cùng ngày, Thái tử trong Tông Nhân phủ đập đổ đèn dầu, lửa bén vào trướng, cháy lan rất nhanh.
Người bị kẹt trong đó nửa khắc, khi được kéo ra thì toàn thân đã bỏng nặng.
Chữa trị hai ngày, cuối cùng cũng băng hà.
Triều đình chấn động, m.á.u lửa rền vang, nhưng tất cả dường như chẳng hề liên quan đến Ninh Vương phủ.
Ninh Vương chỉ lặng lẽ dự tang lễ Thái tử, sau đó trở về phủ, đóng kín cổng, cùng ta chăm hoa dưỡng cỏ, sống những ngày yên bình.