Đến tháng chín, danh tiếng Mẫn Thời Dĩ hoàn toàn sụp đổ, Giang Yên và hắn cũng đã hòa ly.
Tỷ tỷ rảnh rỗi, thường đến phủ tìm ta, than thở rằng ở nhà một mình buồn tẻ, rủ ta về bên ngoại vài hôm.
Ta cũng đang muốn đi.
Hôm ấy, ta tựa mình nơi hiên nhà kính, phơi nắng ấm đầu thu.
Ninh Vương cùng Vương viện chính tới.
Ta mở mắt nhìn họ:
“Sao vậy? Có ai trong phủ bị bệnh sao?”
“Không, là hạ quan đến bắt mạch cho vương phi.”
Vương viện chính nói, ánh mắt mang theo ý cười.
“Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi. Vương phi có hỉ, đã được hai tháng rồi.”
Ông cúi đầu cười ôn hòa.
Ta sững người, hóa ra mấy hôm nay cứ buồn ngủ, là vì có thai.
“Có thai rồi thì không nên đi xa?”
Ninh Vương hỏi.
“Phải,” Vương viện chính đáp, “nên nghỉ ngơi nhiều, ở cạnh phu quân, tâm tình an ổn thì thai khí mới vững.”
Ninh Vương gật đầu:
“Cảm tạ, hôm khác sẽ mời ngươi đến dùng trà.”
“Không dám.”
Vương viện chính cười rồi cáo lui.
Ta nghiêng đầu, nửa cười nửa mỉm, trêu chọc chàng:
“Vương viện chính quả là người thú vị.”
“Là người nhiều mưu tính.”
Chàng quỳ xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng ta:
“Lời đại phu, nàng phải nghe.”
Ta bật cười, đưa tay chọc vào trán chàng, “Lại giả vờ nghiêm túc.”
---
Tối ấy, từ Trường Xuân cung đưa tới một rương sách bí quyết sinh quý tử, kèm thêm mấy bộ y phục nhỏ của Thất hoàng tử, dặn ta đặt dưới gối để cầu sinh con trai.
Ninh Vương không nói không rằng, gom tất cả tống thẳng vào rương khóa lại.
“Đừng nghe mẫu phi,” ta bĩu môi, “dù có sinh con trai, cũng chưa chắc nó chịu nghe lời mẫu thân.”
Chàng cười, dịu dàng vuốt tóc ta:
“Vậy thì sinh con gái… cho ngoan ngoãn giống nàng.”
Phiên ngoại Ninh Vương
Mẫu phi và Hoàng hậu vốn là đường tỷ muội.
Từ khi còn ở mẫu gia, hai người đã không thuận hòa, sau khi cùng gả vào phủ Thái tử thì càng ngày càng tranh đua gay gắt.
Nhưng thuở trước, mẫu phi luôn là người chịu thiệt, mãi đến khi ta ra đời, bà mới cảm thấy nở mày nở mặt.
Thuở bé, để khiến mẫu phi vui lòng, việc gì ta cũng phải làm tốt hơn Thái tử một bậc. Nhưng lớn lên rồi, ta dần hiểu: Thái tử là Thái tử, nếu ta không có ý tranh ngôi đoạt vị, thì hòa thuận với hắn mới là đường dài khôn ngoan.
Vậy là ta dần thu mình lại, không còn nghe theo lời mẫu phi. Bà tuy không hài lòng nhưng cũng chẳng làm gì được. Vài năm sau, bà đành thất vọng mà tìm cách sinh thêm Thất đệ.
Thất đệ ra đời, ta mới được thảnh thơi phần nào. Nhưng Thái tử lại không buông tha. Hắn hạ nhục, lại còn âm thầm hạ độc ta. Tuy ta không trúng độc, nhưng cũng nhân cơ hội đó giả vờ mù. Quả nhiên, Thái tử từ đó mới chịu yên phận, ta cũng được sống yên ổn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cuối năm, ta cùng bằng hữu tới Trạm Hà Nguyên dùng bữa, bất ngờ nghe tiếng say rượu của Thái tử ở phòng bên, xen lẫn là tiếng một cô nương la hét hoảng loạn. Ta vốn định không can dự, nhưng lại bị hắt cả chén canh lên người nên giả vờ đi ngang qua.
Cô nương ấy chừng mười bốn, mười lăm tuổi, vóc người nhỏ nhắn, rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn kiên cường đối mặt với Thái tử. Ta cứu nàng ra, đưa lên kiệu rồi mới rời đi. Lập Nhân nói đó là nhị tiểu thư của Giang gia.
Giang gia có hai tỷ muội nổi danh kinh thành: tỷ tỷ nóng nảy, muội muội trầm ổn. Tỷ tỷ thường tụ bè tụ bạn, còn muội muội lại hiền lành an tĩnh.
Lúc ấy ta không để tâm nhiều, nào ngờ phụ hoàng lại ban hôn, gả Giang đại tiểu thư cho ta, còn Giang nhị tiểu thư lại được ban gả cho tân trạng nguyên Mẫn Thời Dĩ.
Ta âm thầm dò xét, phát hiện nhị tiểu thư có phần cảm tình với Mẫn Thời Dĩ, nhưng hắn chẳng phải một phu quân tốt. Hắn phong lưu đa tình, đào hoa khắp nơi, nợ tình chất chồng.
Nếu nàng gả cho hắn, nhất định sẽ chịu thiệt.
Ta nghĩ, nàng gả cho ta mới hợp.
Khi ta đang tính toán thì nghe tin Giang đại tiểu thư lại lén tư tình cùng Mẫn Thời Dĩ. Vậy là ta liền thuận nước đẩy thuyền, ngầm giúp một tay.
Ta vẫn lo, sợ nhị tiểu thư thật lòng yêu hắn, đến khi gả cho ta lại ôm oán trách. Nên ta hai lần ra vào Giang phủ, lặng lẽ quan sát nàng.
Hóa ra nàng cũng chỉ mang theo chút mộng tưởng thiếu nữ, vài phần tò mò, chờ mong; chưa từng thật lòng động tâm.
Tình cảm non nớt như vậy, chỉ cần gặp người tốt hơn sẽ nhanh chóng phai nhạt.
Vì thế, ta bắt đầu chuẩn bị phòng tân hôn theo đúng sở thích của nàng. Đêm thành thân, Giang đại tiểu thư thuận lợi ngồi kiệu Mẫn phủ, còn nhị tiểu thư thì bước vào phủ ta.
Lúc ta vén khăn lên, nét mặt nàng khiến ta đau lòng, bị người thân phản bội, cảm giác đó, ta hiểu rõ. Nhưng ta không thể để lộ. Một khi sự việc đã rồi, nếu Mẫn Thời Dĩ trở mặt muốn đổi lại thì ta biết làm sao?
Hạt Dẻ Rang Đường
Nếu lộ ra ngoài, ta có thể quở trách Mẫn gia một phen, rồi giữ nàng lại, không truy cứu nữa. Nhưng thể diện hoàng gia không cho phép ta làm vậy.
Thế nên ta giả vờ không biết.
Phu nhân thú vị lắm. Dường như nàng muốn sớm viên phòng, mong có con. Nàng còn nấu bao món bổ dưỡng cho ta, có lẽ vì lo thể trạng ta yếu? Ta múa kiếm cho nàng xem, nàng lập tức nhận ra, ta vốn hoàn toàn khỏe mạnh.
Phu nhân từng bị người ta uy hiếp, bên cạnh còn có một Triệu tiểu thư phiền nhiễu. Ta cứ tưởng nàng sẽ đến tìm ta, nhưng nàng không nói lời nào.
Chờ mãi không thấy nàng cầu cứu, cuối cùng ta phải ra mặt.
Triệu tiểu thư bị ép rời kinh, nàng nhẹ nhõm thấy rõ, ngày ngày cười với ta.
Nàng dịu dàng, rất mê hoa. Có lần ở vườn mẫu đơn, nàng cười rạng rỡ đến nỗi ta chỉ muốn hái cả vầng mặt trời dâng nàng.
Nàng cũng biết giận, từng đánh tỷ tỷ, ném đá vào đầu Mẫn Thời Dĩ khiến hắn chảy máu. Sắc mặt nàng dữ dằn, nhưng ta lại thấy đáng yêu.
Duy chỉ với ta, nàng chưa từng giận.
Nhìn Mẫn Thời Dĩ thân bại danh liệt, ta mừng thầm. Ta bảo sao lại từng động lòng với kẻ như hắn?
Ta không muốn chờ thêm nữa, cố tình để nàng phát hiện lòng ta. Nàng dè dặt nắm lấy tà áo ta, lúc ấy ta đã chẳng còn oán giận gì nữa, cũng không muốn giả vờ mù.
Đêm đó, cuối cùng chúng ta đã viên phòng.
Đợi mấy hôm, nàng cứ thấp thỏm. Ta thì thân tâm đều căng thẳng, dằn vặt.
Nhưng vết sẹo trên tay nàng khiến ta không thể yên lòng.
Ta không thể nhẫn nhịn thêm nữa. Ta phải báo thù, không chỉ vì nàng, mà còn vì bao năm ta đã nuốt nhục.
Phu nhân rất vui, luôn theo sát ta, dịu dàng âu yếm.
Nàng vui, ta cũng vui.
Chỉ cần nàng cười, dù phải làm gì ta cũng cam tâm.
Còn chuyện đoạt ngôi Thái tử…
Ta sẽ hỏi nàng. Nếu nàng muốn làm Thái tử phi, vậy thì ta sẽ vì nàng mà giành lấy.
__Hết__