12.
Không rõ có phải vì Ninh Vương và Lương phi cãi nhau, mà ngay buổi chiều hôm đó, Thái tử đã sai người đưa thiệp mời, mừng đầy tháng đứa con trai thứ tư của hắn.
Ta đã chuẩn bị lễ vật, rồi dè dặt hỏi Vương gia có thể không đi không.
“Ta cũng không đi,” Ninh Vương thản nhiên, “chỉ cần đưa lễ đến là được.”
Ta thở phào, lập tức sai Tuyết Quyên mang thư đến khuyên tỷ tỷ đừng theo Mẫn Thời Dĩ đến dự tiệc ở phủ Thái tử.
Chiều hôm ấy, quản sự phủ Thái tử tự mình tới mời. Ninh Vương từ chối. Quản sự sa sầm mặt mày, rời đi với vẻ tức tối.
Sáng hôm sau, ta nhận tin: tỷ tỷ đã đi.
“Nàng ta điên rồi!”
Ta túm tay Tuyết Quyên, nghiến răng:
“Ngươi lập tức đi tìm nàng ta, kéo về mẫu gia bằng được!”
Ta về Giang phủ, ngồi đợi cả nửa ngày. Tức quá, ta đập vỡ cái bình hoa tỷ tỷ yêu thích nhất.
Mẫu thân ôm ta, vừa khóc vừa dỗ:
“Mai mẫu thân sẽ đích thân đi tìm nàng ta, về sẽ thay con đánh cho một trận.”
“Mẫu thân,” ta siết tay áo, nước mắt cũng chực trào, “trong đầu tỷ ấy rốt cuộc nghĩ gì? Hay là thật sự muốn con chết?”
Tỷ tỷ vừa bước qua cửa, nghe vậy liền giận dữ xông vào:
“Nói bậy cái gì mà ‘muốn ngươi chết’? Thái tử đã gửi thiệp mời đàng hoàng, gọi cả phu thê ta, sao ta có thể không đi?”
Ta tát thẳng một cái. Tỷ tỷ sững người rồi cũng nổi giận:
“Ngươi lại đánh ta! Ngươi tưởng ta không dám đánh lại chắc?”
Mẫu thân và Tuyết Quyên vội lao tới, kéo hai tỷ muội ra.
Ta giật tay áo lên, lộ vết sẹo ngang cánh tay:
“Ngươi còn là tỷ tỷ của ta không? Ngươi tráo hôn, gây họa, ta thì ngày ngày chạy chữa, che đậy hậu quả cho ngươi!”
“Ngươi không thể nghĩ cho ta một lần sao? Vết sẹo này, ngươi quên rồi sao?”
Tỷ tỷ c.h.ế.t lặng. Sắc giận trong mắt chậm rãi tan đi.
“Ta… ta quên mất chuyện đó rồi.”
Nàng ta bước tới, muốn đỡ ta dậy, thì thầm:
“Ta thật sự quên. Đáng lẽ ngươi nên nhắc ta trước.”
Ta tức đến mức ngồi phịch xuống ghế.
Hạt Dẻ Rang Đường
Vết sẹo ấy là do Thái tử rút kiếm chém.
---
Hôm ấy, ta kể với Ninh Vương rằng chàng là người ôn hòa, bởi năm xưa tại Trạm Hà Nguyên, có một tiểu nhị vô tình làm đổ canh lên người chàng, chàng không trách nửa lời.
Hôm đó, ta và tỷ tỷ đều có mặt.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó, chỉ có mình ta gánh chịu.
Thái tử uống say, vô tình đi ngang qua phòng nghỉ của chúng ta. Hắn thấy ta thì nổi tà tâm, liền buông lời sàm sỡ. Ta giận quá ném chén trà vào người hắn, hắn lập tức rút kiếm, toan lấy mạng.
May sao đúng lúc đó, Ninh Vương đi ngang. Chàng không thấy gì, nhưng nghe động nên gọi:
“Hoàng huynh cũng ở đây sao?”
Thái tử khựng lại, ánh mắt vẫn đỏ ngầu, nhưng giọng đã dịu đi:
“Sao ngươi lại ở đây?”
“Tiểu nhị vụng về làm ướt áo ta.”
Ninh Vương lúng túng đứng đó, áo còn chưa thay xong.
“Hoàng huynh đang cùng ai đó… nghe có vẻ náo nhiệt.”
Thái tử liếc áo Ninh Vương, cân nhắc chốc lát rồi ném kiếm xuống. Hắn vờ như không có chuyện gì, khoác tay Ninh Vương rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta được cứu, vội trốn về nhà bằng cửa sau.
Hôm đó Thái tử quá say, có lẽ không nhận ra ta là ai, hoặc có nhận ra, nhưng không muốn làm lớn chuyện mà ảnh hưởng thanh danh.
---
Nhưng nỗi uất trong lòng, ta nuốt mãi không trôi.
Tỷ tỷ và cả nhà đều biết.
“Ngươi dám chắc Thái tử không nhớ chuyện hôm đó sao?” ta hỏi.
“Ta sai rồi,” tỷ tỷ cũng khóc, “hôm qua ta không gặp Thái tử, nam nữ phân yến… Ta nghe nói cũng sợ phát run.”
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng ta:
“Giang Yên, ta mong ngươi tỉnh táo hơn.”
“Giờ từng bước như đi trên băng mỏng. Ngươi không nghĩ cho Giang gia thì cũng nên nghĩ cho bản thân.”
Tỷ tỷ lẩm bẩm:
“Thực ra ta cũng hối hận rồi…”
Mẫu thân và ta cùng nhìn nàng.
Tỷ tỷ cúi đầu, nghẹn ngào:
“Mẫn Thời Dĩ không phải phu quân tốt. Hắn có nữ nhân bên ngoài, tính tình cũng chẳng đoan chính như vẻ bề ngoài.”
“Biết hắn thế này, ta tuyệt đối đã không tráo hôn.”
Nàng ta lại lầm bầm:
“Ta muốn hòa ly… nhưng ngại mất mặt. Ta không muốn hắn sống yên ổn. Nếu đã hòa ly, ta cũng sẽ khiến hắn không còn đường để đi.”
Mẫu thân và ta sững người nhìn nàng.
Tỷ tỷ lại liếc ta:
“Ngươi nên cảm ơn ta đã đổi hôn.”
“Nếu là ngươi gả cho hắn, chắc chắn ngươi sẽ nhịn nhục, bị hắn bắt nạt suốt đời.”
“Cho nên đừng ghét ta nữa. Bây giờ, chúng ta hòa nhau rồi.”
13.
Mẫu thân sai ma ma trong nhà theo tỷ tỷ về Mẫn gia.
Mỗi ngày, ma ma đều quay về báo tin tức của tỷ tỷ cho ta.
Ba ngày đầu, tỷ tỷ rất ngoan ngoãn, không rời khỏi nhà nửa bước. Nhưng đến ngày thứ tư, nàng lại nhận lời mời của Triệu Tùng Ngọc, sang chơi trong phủ.
Ta lập tức sai ma ma cảnh cáo tỷ tỷ, tỷ tỷ lại không hề coi ra gì.
Một ngày sau, ma ma quay về, thần sắc nghiêm trọng:
“Đại tiểu thư và cô gia đã cãi nhau to, còn cào trúng mặt hắn.”
“Cô gia dưỡng nữ nhân bên ngoài,” ma ma thở dài, “Đại tiểu thư không đồng ý hắn nạp thiếp, hai người ầm ĩ một hồi rồi xảy ra xô xát.”
Ta nghe mà chỉ thấy đau đầu thêm.
“Sao không nhắc nàng ta để huynh trưởng can thiệp?” ta hỏi.
Mới thành hôn mà Mẫn Thời Dĩ đã đòi nạp thiếp, rõ ràng là không nể mặt Giang phủ cũng chẳng coi trọng Ninh Vương phủ. Lúc này huynh trưởng ra mặt là điều đương nhiên.
“Là đại thiếu gia đã chủ động tới Mẫn phủ, cô gia vốn cũng đồng ý… nhưng không hiểu đại tiểu thư nghĩ gì, lại sai người cho hồ ly tinh kia uống thuốc.”
“Cô gia biết chuyện, giận tím mặt, nói đại tiểu thư độc ác, nhất định phải khiêng hồ ly kia vào phòng.”
Ta sửng sốt. Đánh nhau thì đúng là phong cách của tỷ tỷ, nhưng dùng thuốc thì thật không thể tin được.
“Thuốc từ đâu mà có?” ta cau mày hỏi.
Loại thuốc này chỉ có ở kỹ viện, nhà tử tế không ai tàng trữ.
Ma ma lắc đầu, đáp rằng cũng không rõ.
“Ngươi đi báo huynh trưởng, bảo huynh ấy để mắt tới Triệu Tùng Ngọc. Thuốc kia, tám chín phần là do nàng ta đưa cho tỷ tỷ.”
Ta dặn thêm, “Tốt nhất là đừng để nàng ta gặp tỷ tỷ nữa.”
Ma ma nhận lệnh rồi rời đi.