10.
Ninh Vương làm việc quả thật rất hiệu quả.
Sau khi ta chọn xong vị trí để xây nhà kính hoa, thợ liền lần lượt tiến vào phủ.
Ta cùng Ninh Vương tất bật suốt mấy ngày, mỗi sáng đều ngồi lại bàn bạc từng chi tiết nhỏ. Ta chợt nhận ra, sở thích của hai chúng ta… thật ra rất hợp.
Dù là ý tưởng kỳ quặc đến đâu, chỉ cần nói ra là đối phương lập tức mỉm cười gật đầu.
“Treo một bức tranh ở đây, được không?” Ta ngẩng đầu hỏi.
“Được chứ.” Ninh Vương cười. “Còn chỗ cổng vào… treo thêm một tấm màn voan trắng, có được không?”
“Tốt lắm.” Ta gật đầu, ánh mắt sáng lên. “Gió nhẹ thổi, màn lay, hương hoa thoảng tới, ta lại pha một ấm trà… ngồi ở đây cả buổi chiều cũng không chán.”
“Tuyệt.”
Cả hai cùng bật cười, tâm ý hòa hợp đến lạ.
Hai ngày sau, huynh trưởng đến thăm vào buổi trưa.
Huynh ấy bảo Giang Yên nay rất ngoan, gần như không rời khỏi nhà, cũng không nói năng hồ đồ như trước nữa.
Còn về chuyện của Mẫn Thời Dĩ, huynh ấy nói đã xử lý ổn thỏa:
“Đó là vết tình vương vãi từ vài năm trước. Đôi bên có đôi chút lưu luyến, nhưng chưa đến mức phạm phải điều gì không thể cứu vãn. Muội cứ yên tâm.”
Ý huynh ấy là: Mẫn Thời Dĩ và nữ nhân kia chưa từng thật sự viên phòng. Đã dứt thì nên dứt, đừng để trong lòng mãi nữa.
Sau đó, huynh ấy ngập ngừng nhìn ta:
Hạt Dẻ Rang Đường
“Còn chuyện của muội và Vương gia… tiến triển đến đâu rồi?”
Huynh ấy không tiện hỏi thẳng, nhưng ánh mắt lo lắng đã nói thay tất cả.
“Chúng ta hòa thuận.” Ta đáp khẽ. “Chỉ là… vẫn chưa viên phòng.”
Chàng chẳng hề động chạm ta.
Dù ta đã ngầm gợi ý qua lời nói, cả qua cách ăn mặc, nhưng chàng hoặc là không hiểu, hoặc là hiểu mà cố tình lờ đi. Dù là lý do nào… kết quả vẫn là: không phản hồi.
Ta cũng không thể nào ép chàng. Mà thực lòng, ta không muốn ép buộc.
Sau một hồi do dự, ta ngập ngừng nói:
“Ca ca… huynh có thể… âm thầm mời một hoa nương tới dạy ta chút chuyện không? Chỉ một lần thôi, để ta biết phải làm thế nào…”
Huynh trưởng trừng mắt, giơ tay gõ trán ta:
“Không được. Muội là tiểu thư Giang gia, sao lại vướng vào mấy hạng người đó? Dù c.h.ế.t cũng phải chính danh.”
Nói xong, huynh ấy chẳng ở lại lâu, lặng lẽ rời phủ.
Chỉ để lại ta với một tiếng thở dài nặng trĩu.
“Phu nhân.”
Giọng Ninh Vương vang lên từ bên trong vườn, ta vội bước lại. Chàng hỏi:
“Huynh trưởng đã về rồi sao?”
“Vâng.”
Ta khẽ đáp.
“Có phải… vì chuyện của Mẫn gia không?”
“Không đâu. Huynh ấy chỉ đến thăm thiếp thôi.”
Ta vòng vo tránh né.
“Vương gia, chúng ta đi xem chỗ gỗ làm nhà kính đi?”
Chàng khựng lại trong chốc lát, nét mặt thoáng vẻ thất vọng, nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Đến ngày thứ bảy kể từ khi khởi công, có người từ trong cung đến.
Lương phi truyền lời: mời cả ta và Ninh Vương nhập cung.
11.
Đây là lần đầu tiên ta gặp Lương phi.
Nhưng tỷ tỷ thì đã từng.
Lần ấy về nhà, tỷ tỷ cau có cả buổi, nói Lương phi tính tình quắt queo, chỉ vì không ưa người dùng phấn thơm mà trước mặt bao người mắng mỏ nàng ta không chút nể mặt.
Về Lương phi, ta cũng từng nghe nhiều lời đồn: bà cao ngạo, khó gần, mẫu tử bất hòa.
Ninh Vương bị mù hai năm nay, lễ tết mới vào cung bái yết, bình thường không hề lui tới, cũng chẳng can dự triều chính.
Đến Trường Xuân cung, ta gặp Lương phi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà rất đẹp, một vẻ đẹp đoan chính, sang quý, nhưng giữa đôi mày và ánh mắt lại toát ra thứ lạnh lùng khiến người ta tự nhiên sinh ra vài phần e dè.
“Ngồi đi. Chân đã lành chưa?” bà hỏi.
“Tạ ơn Lương phi, đã lành rồi ạ.” Ta nhẹ giọng đáp.
Lương phi vẫy tay, bảo ta ngồi cạnh. Vừa yên vị, bà đã nhìn kỹ ta một lượt từ đầu đến chân:
“Ta thấy hôm nay trông ngươi khác lần trước.”
Tim ta chợt thắt lại.
“Chắc… mập hơn một chút ạ.”
Hôm nay ta cố gắng vẽ mày, điểm mắt sao cho giống Giang Yên nhất có thể. Chẳng lẽ Lương phi chỉ gặp một lần… đã nhận ra?
“Không phải mập hay gầy,” bà chậm rãi nói, “mà là sắc mặt hiền hòa hơn. Nhìn thuận mắt hơn nhiều.”
Ta chỉ biết cúi đầu đáp khẽ.
“Hai ngươi có cãi nhau không?” Giọng bà chợt đổi, ánh mắt liếc Ninh Vương đầy ẩn ý.
“Chúng con rất tốt, mẫu phi đừng lo.”
Ninh Vương đáp trước, giọng bình thản.
“Thật sao?”
Lương phi bật giọng, không kiêng nể:
“Vậy tại sao còn chưa viên phòng? Là ngươi không làm được, hay nàng không chịu?”
Không khí trong điện lạnh đi một độ.
Ninh Vương hơi cau mày, giọng trầm xuống:
“Mẫu phi quản quá sâu rồi.”
Nói đoạn, chàng đứng dậy:
“Phu nhân, chúng ta đi thôi.”
“Tống Cảnh Dật!”
Lương phi gọi thẳng tục danh, giọng rít lên, “Ta còn chưa nói xong!”
Chàng làm như không nghe thấy, chỉ nhẹ nhàng chìa tay về phía ta.
Ta còn chưa kịp đứng dậy thì Lương phi đã quát:
“Để hắn đi. Giang Yên ở lại. Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Ta giật mình luống cuống.
“Nếu là ta không được thì sao?”
Ninh Vương quay người, lạnh giọng:
“Mẫu phi còn muốn tra thêm gì nữa?”
Lương phi bật dậy khỏi ghế.
Cung nữ lập tức đóng cửa điện, kéo cả màn che cửa sổ. Không khí trở nên ngột ngạt khó tả.
“Mắt không thấy, thân thể yếu ớt, khí thế chẳng có!”
Lương phi sấn tới trước mặt con trai, nghiến răng:
“Thái tử có bốn đứa con trai, ngươi không thể tranh đấu được chút nào sao?”
Ninh Vương bật cười khẩy.
“Người hại ngươi mù, ngươi không trả thù. Giờ cưới vương phi rồi, đến việc viên phòng sinh con cũng không dám?
Tống Cảnh Dật, ngươi thật sự hèn nhát đến mức này sao?”
Ta kinh hoảng đứng nhìn. Không ngờ Lương phi lại đoán nguyên nhân không viên phòng theo hướng… cay nghiệt đến vậy.
“Tùy mẫu phi muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Giọng Ninh Vương lạnh như sương tuyết, không giận nhưng buốt giá.
Chàng sắp quay đi thì ta khẽ nắm lấy tay chàng.
Chàng khựng lại, rồi cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta như tìm chút hơi ấm.
“Ta cho ngươi ba tháng.”
Lương phi trừng mắt nhìn ta, nói thẳng:
“Nếu ngươi không mang thai, ta sẽ để hắn nạp thiếp. Một người không được thì mười người, mười người không được thì một trăm người.”
Ta há miệng, nhưng không thốt nên lời.
“Ta nhắc lại lần nữa,” Ninh Vương từng chữ từng lời, “việc của ta, ta tự quyết.”
Chàng mở cửa, dẫn ta rời khỏi Trường Xuân cung.
Ra đến bên ngoài, nắng chói chang rọi xuống người.
Lúc ấy, ta mới nhận ra, toàn thân đã lạnh toát từ bao giờ.