Gả Thay Vương Gia Người Thực Vật, Y Phi Càn Quét Tứ Phương

Chương 533: Tư tình bại lộ



An ma ma tiến lên, chủ động nhận lấy tấm ảnh, chuẩn bị dâng lên Nguyên Thái hậu.

Nàng ta khoé mắt liếc thấy hình ảnh trên tấm ảnh, sợ tới mức vội vàng cúi gằm đầu xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nàng ta đã thấy gì!!!

Nguyên Thái hậu và Quốc sư hai người ôm chặt lấy nhau hôn môi, còn tay Quốc sư thì luồn vào trong y phục của Nguyên Thái hậu, làm những chuyện không thể miêu tả.

Mà chiếc cung trang màu vàng nhạt dệt kim tuyến này, An ma ma cũng rất quen thuộc, bởi vì chiếc y phục này chính là do nàng ta chọn cho Nguyên Thái hậu.

Hai ngày trước khi Nguyên Thái hậu đến Bảo Hoa Điện tìm Quốc sư, mặc đúng chiếc y phục này.

An ma ma mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, nàng ta nhớ rất rõ, lúc đó Nguyên Thái hậu và Quốc sư đi vào sau, là đã sắp xếp nàng ta canh gác ở cửa.

Nàng ta cũng chỉ là vô ý chợp mắt một chút, không biết sao cảnh thân mật của bọn họ lại bị người khác nhìn thấy mất rồi.

An ma ma đi đến trước mặt Nguyên Thái hậu, tay run rẩy vì căng thẳng, nàng ta sợ Nguyên Thái hậu sau khi nhìn thấy tấm ảnh, sẽ trách cứ nàng ta không canh giữ cửa tốt, để lộ bí mật của bà ta và Quốc sư.

Tuy rằng bọn họ là chủ tớ một kiếp, đã ở cùng nhau gần ba mươi năm, nhưng An ma ma lại hiểu rõ Nguyên Thái hậu là người như thế nào.

Bà ta khi đã ra tay tàn nhẫn, ngay cả người thân huyết thống cũng sẽ không buông tha.

Một khi bí mật của bà ta bị tiết lộ, thứ chờ đợi những kẻ hạ nhân như bọn họ, chỉ có con đường chết.

Nguyên Thái hậu tự nhiên đã nhìn thấy biểu cảm của An ma ma, thông thường bà ta sẽ không vui vẻ lộ rõ ra ngoài.

Thế nhưng giờ đây toàn thân bà ta đều đang run rẩy.

Trong lòng Nguyên Thái hậu chợt thịch một tiếng, bà ta nhanh chóng nhìn vào tấm ảnh trong tay An ma ma, đoạt lấy nó.

Khi nhìn rõ nội dung trên đó, đầu bà ta “ong” một tiếng, sợ tới mức lùi lại hai bước, tấm ảnh trong tay cũng rơi xuống đất.

“Cái này từ đâu ra, cái này từ đâu ra?”

Khi bà ta phản ứng lại, tiếng hét đã vọt ra khỏi cổ họng, trong mắt đều là vẻ kinh hoàng.

Nguyên Thái hậu sao cũng không nghĩ thông, chuyện bà ta và Quốc sư tư tình lén lút như vậy, sao có thể bị người khác nhìn thấy còn vẽ lại được?

Thậm chí ngay cả khi bản thân bà ta còn chưa hay biết, thì đã truyền khắp trong giới đại thần rồi.

Giờ e là người trong cung lẫn ngoài cung đều đã biết.

Mà bà ta và Quốc sư lại là những người biết được cuối cùng, ngay cả cơ hội ngăn chặn việc truyền bá cũng không có.

Nguyên Thái hậu lúc này mới nhận ra, vì sao ánh mắt các đại thần nhìn bà ta vừa rồi lại quái lạ như vậy.

Ban đầu bà ta không suy nghĩ nhiều, giờ nhìn thấy tấm ảnh, bà ta còn có gì không hiểu?

Sau khi biết chuyện này, rồi nhớ lại từng cảnh tượng vừa rồi, bà ta cảm thấy mình như một kẻ ngốc.

Quốc sư cũng nhìn thấy tấm ảnh trên mặt đất, cả người hắn cứng đờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Không ngờ tới, hắn và Nguyên Thái hậu tư tình lén lút ròng rã mười tám năm, mỗi lần đều có kinh mà không có hiểm, bây giờ lại bị người khác phát hiện sao?

Trước kia hắn còn cảm thấy rất kích thích, một mặt là khoái cảm vi phạm luân thường đạo lý, một mặt khác là vì đối phương cao quý là Thái hậu, thân cư địa vị cao.

Hắn rất hưởng thụ cảm giác khiến Nguyên Thái hậu phải thần phục dưới thân mình.

Cứ như thể vào lúc đó, bản thân cũng có thể trải nghiệm cảm giác làm Thái thượng hoàng.

Ngay trước mắt giấc mơ làm Thái thượng hoàng của mình sắp thành hiện thực, hiện thực lại tát cho hắn một bạt tai thật mạnh, khiến hắn hoàn toàn tỉnh ngộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phản ứng của Quốc sư cũng nhanh, hắn chỉ kinh ngạc một lát, liền nhanh chóng tiến lên nhặt tấm ảnh trên mặt đất lên.

Hắn phát hiện tấm ảnh trong tay hoàn toàn không giống với những bức họa của họa sĩ mà hắn từng thấy, tấm giấy này hơi cứng, kích thước bằng lòng bàn tay, chân dung màu sắc cực kỳ rõ nét.

Mà bức họa của họa sĩ thì giấy lại mềm, chất lượng hình ảnh thô ráp, hoàn toàn không thể đạt được trình độ vừa nhỏ vừa tinh xảo.

Tấm này thì đã sao chép giống hệt người thật.

Tuy Quốc sư không biết đối phương làm thế nào mà được, nhưng trong lòng hắn rất nhanh đã có chủ ý.

Hắn cầm tấm ảnh lên, vẻ mặt giận dữ, chỉ tay gấp gáp nói: “Giả, cái này là giả, nhất định là có kẻ cố ý làm bại hoại danh tiếng của Thái hậu nương nương và bản quốc sư!”

“Cung đình hoạ sĩ của Tây Thục quốc bản quốc sư đã gặp không ít, ta còn chưa từng thấy qua bức họa nào như thế này, đây không phải cố ý ngụy tạo thì là gì?”

“Chư vị đừng bị kẻ có tâm lừa gạt, ai mà chẳng biết bản quốc sư là đệ tử thân truyền của Quán chủ Thái Bạch Sơn, ta từ nhỏ đã tu vô tình đạo, phong tâm tuyệt ái bất động tình, vậy làm sao có thể cùng Thái hậu nương nương làm ra chuyện bại hoại phong hóa như vậy?”

Tiếng của Quốc sư kéo Nguyên Thái hậu từ trong nỗi sợ hãi trở về.

Bà ta biết, điều duy nhất bà ta có thể làm bây giờ, chính là cùng Quốc sư phủ nhận nội dung trong tấm ảnh đó, như vậy nói không chừng còn có thể giữ được chút thể diện.

Nghĩ đến đây, Nguyên Thái hậu lập tức hùa theo phụ họa: “Quốc sư nói không sai, đây chính là có kẻ cố ý làm bại hoại danh tiếng của ai gia và Quốc sư, hai chúng ta thanh thanh bạch bạch, căn bản không hề có nửa điểm hành vi vượt giới, vậy làm sao có thể làm ra chuyện như thế này?”

“Quốc sư là do ai gia đích thân thỉnh từ Thái Bạch Sơn xuống, Linh Tê Chân Nhân là người như thế nào, chắc hẳn chư vị đang ngồi đây đều rất rõ ràng, y đến Tây Thục quốc là giúp ai gia rất nhiều, đó cũng là vì Thái tử mất tích, triều chính không người quản lý, chứ không vì gì khác.”

Nguyên Thái hậu nói đến đây, sắc mặt đỏ bừng, bà ta tức giận nói: “Các ngươi đều là những đại thần trụ cột của Tây Thục quốc, chỉ vì một bức họa mà trong lòng sinh nghi, nghi ngờ mối quan hệ giữa ai gia và Quốc sư.”

“Chư vị bôn ba ở triều đình bao nhiêu năm nay, đã chứng kiến nhiều điều như vậy, chẳng lẽ ngay cả chút năng lực phán đoán này cũng không có sao?”

“Ai gia trong lòng các ngươi, cứ bất kham đến mức không thể ra mặt như vậy sao?”

Các đại thần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hổ thẹn cúi đầu, ngay cả một lời cũng không dám nói.

Đặc biệt là gia chủ của Tứ đại thế gia, sắc mặt bọn họ càng thêm khó xử.

Không phải nói bọn họ không biết phán đoán, mà là trước đây bọn họ chưa từng nhìn thấy loại ảnh chụp như thế này.

Khi nhìn thấy, phản ứng đầu tiên chính là tin là thật.

Nhưng nghĩ kỹ lại, lời Nguyên Thái hậu nói há chẳng phải có lý sao?

Bức họa rõ nét đến vậy, bọn họ quả thực là chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy.

Hơn nữa trên bức họa, không hề có chút dấu vết mực bút loang lổ hay tô vẽ, mà mỗi bức họa đều giống hệt nhau, ngay cả chi tiết cũng hoàn toàn trùng khớp.

Thật sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?

Nói không phải có kẻ cố ý hãm hại Nguyên Thái hậu và Quốc sư, chính bọn họ cũng không tin.

Nguyên Triều nhìn tấm ảnh trong tay Quốc sư, ánh mắt tối sầm lại, nhưng không nói gì.

Y rõ ràng hơn bất kỳ ai, tấm ảnh đó là thật.

Nguyên Thái hậu và Quốc sư hai người đã sớm ở bên nhau rồi, mà bản thân y cũng đã gọi bọn họ là phụ - mẫu.

Nhưng nực cười thay, y vẫn luôn không biết thân phận đối phương.

Mãi đến hôm nay, y mới phản ứng lại, hoá ra bản thân chỉ là đứa con riêng tư sinh ra từ cuộc tư tình của bọn họ, đứa con không thể ra mặt nhất.

Nguyên Triều ánh mắt hơi tối, đáy mắt nhuộm vẻ tự giễu, y chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c mình có chút nghẹn, nghẹn đến mức khó chịu, nhưng y lại không nói với Nguyên Thái hậu.