Kỷ Vân Đường thấy các đại thần vừa rồi còn nghi ngờ Nguyên Thái hậu và Quốc sư, giờ lại bị bọn họ lừa gạt, bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình, khoé miệng nàng khẽ giật.
Cứ thế này không được, các đại thần có mặt ở đây nhãn giới hạn hẹp, căn bản không biết thứ như ảnh chụp này có thể in hàng loạt.
Bọn họ đã bắt đầu nghi ngờ đó là giả rồi.
Kỷ Vân Đường suy nghĩ một chút, cảm thấy bản thân vẫn nên dùng một liều thuốc mạnh, để bọn họ biết rằng sự nghi ngờ của mình không có vấn đề gì.
Nàng nghĩ đến đây, liền lặng lẽ lấy ra chiếc bút ghi âm trong không gian, sau đó lại chuẩn bị thêm một chiếc loa có thể khuếch đại âm thanh, để giúp âm thanh truyền ra xa.
Khoảnh khắc công tắc của khí cụ thu âm được bật, mọi người bỗng nghe thấy một giọng nam tử trung niên vang lên từ giữa không trung, hùng hồn mà rõ ràng.
“Biểu muội, muội hãy nghĩ kỹ mà xem, hai chúng ta vì ngày hôm nay, đã khổ cực ròng rã mười bảy năm, những năm qua chúng ta đã nỗ lực biết bao?”
“Ta vì muội và con trai, đã giả c.h.ế.t nhảy xuống vách đá, dung nhan tàn phá, vứt bỏ phụ - mẫu, thê tử và một đôi nhi nữ…”
Nội dung phía sau càng lúc càng hoang đường, tất cả mọi người đều đứng sững tại chỗ, biểu cảm ngây như phỗng.
Họ đã chẳng còn năng lực để suy nghĩ âm thanh này từ đâu truyền ra nữa.
Bởi vì có quan viên phát hiện tinh tường, giọng nói này giống hệt giọng của Quốc sư.
Y lập tức sững sờ tại chỗ, cằm cũng suýt rớt xuống.
“Ban ngày ban mặt, quả là gặp quỷ rồi, ta lại nghe thấy Quốc sư nói y nhảy vực giả chết, vứt bỏ phụ - mẫu thê nữ và con trai của mình, mười mấy năm không hề quay về thăm nom, ta không phải đang mơ đó chứ?”
“Ngươi không phải đang mơ, ta cũng nghe thấy rồi, Quốc sư nói y đã dàn xếp bắt cóc Linh Tê Chân Nhân vừa xuống núi, còn dùng Vu cổ chi thuật để hoán đổi dung nhan với người đó, vậy thì Quốc sư hiện tại rốt cuộc là thật hay giả?”
“…”
Mọi người nhao nhao bàn tán, Quốc sư trong cung điện triệt để ngây người.
Đây không phải là giọng của y, không phải những lời y đã nói với Nguyên Thái hậu sao?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Y ngẩng đầu lên, bốn phía tìm kiếm, cố gắng tìm ra nguồn gốc của âm thanh này, nhưng chẳng thu hoạch được gì.
Âm thanh này giống như từ hư không xuất hiện, được phát ra giữa không trung, truyền đến tai của mỗi người có mặt tại đó.
Thế nhưng, vẫn chưa xong, giọng của Nguyên Thái hậu cũng vang lên.
“Triều nhi, Lập Trữ đại điển sắp bắt đầu rồi, mẫu hậu đã tìm thợ thêu giỏi nhất trong cung để may triều phục cho con…”
Nghe thấy hai chữ “mẫu hậu”, tất cả những người có mặt đều như ong vỡ tổ.
Theo như họ biết, Nguyên Thái hậu căn bản không có tử tự, mà Thái tử duy nhất có thể gọi nàng là mẫu hậu cũng đã qua đời, bây giờ sao có thể có thêm một nhi tử nữa xuất hiện?
Khi họ nghe nội dung phía sau, liền quay đầu nhìn về phía Nguyên Triều.
Chỉ vì, Nguyên Triều nói y không hề muốn làm Hoàng đế, mà Nguyên Thái hậu lại lần nữa khuyên răn y, nói làm Hoàng đế tốt đẹp biết bao, các tần thiếp hầu hạ bên cạnh chu đáo biết bao.
Nàng thậm chí còn nói với Nguyên Triều, bảo y ra mặt đi theo quy trình, treo danh làm một vị Hoàng đế nhàn tản là được.
Sau này tất cả những việc lớn cần quyết định đều không cần y quản, tất cả tấu chương đều không cần y phê duyệt, Nguyên Thái hậu sẽ tự mình xử lý ổn thỏa từng việc một.
Nguyên Thái hậu còn lấy đạo lý làm khó Nguyên Triều, để đối phương đứng ở góc độ của nàng mà suy nghĩ, nếu Nguyên Triều hôm nay không chịu đến tham dự Lập Trữ đại điển, thì kẻ mất mặt chỉ có thể là chính Nguyên Thái hậu.
Nguyên Triều cuối cùng vẫn bị nàng thuyết phục thành công, bằng lòng thay y phục đến tham dự Lập Trữ đại điển.
Tâm trạng của các đại thần lúc này đã không thể dùng lời mà diễn tả được, từng người đều cảm thấy tam quan đổ nát, như bị sét đánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ những bức ảnh thân mật ban đầu, cho đến đoạn ghi âm kỳ lạ phía sau, đều đang nói cho họ biết một sự thật.
Nguyên Triều là nhi tử do Nguyên Thái hậu và Quốc sư tư sinh.
Mà Nguyên Triều, thì lại bị họ đẩy ra làm Thái tử này, bản thân y không hề có ý muốn ngồi lên Hoàng vị.
Viên Cửu An xem xong cảnh này, y biết tất cả đều là sự sắp đặt của Kỷ Vân Đường.
Tuy không biết nàng đã làm ra những thứ này bằng cách nào, nhưng từ việc đối phương có thể ghép chi giả cho y, giúp y đứng lên trở lại, y đã biết nữ tử này không tầm thường.
Bây giờ nàng lại làm ra những động tĩnh này, khiến Nguyên Thái hậu và Quốc sư bẽ mặt trước mặt mọi người, dường như cũng chẳng có gì lạ nữa.
Nghĩ đến đây, Viên Cửu An cảm thấy mình có lẽ cần phải đứng ra, thêm dầu vào lửa cho họ.
Y mở miệng nói: “Nói như vậy, vị Nguyên Triều công tử này không phải là mệnh Thiên tử trăm năm khó gặp gì cả, mà là tư sinh tử của giả Quốc sư và Thái hậu nương nương.”
“Các ngươi cố ý nói y là mệnh Thiên tử, chẳng qua là muốn nhi tử của mình, kế thừa Hoàng vị này, bản vương nói có đúng không?”
Nguyên Thái hậu thần sắc đờ đẫn, đã bị từng biến cố đột ngột này làm cho hóa đá tại chỗ.
Nàng không tài nào hiểu nổi, Lập Trữ đại điển đang yên đang lành, tại sao lại biến thành bộ dạng này?
Những bức ảnh này từ đâu ra, âm thanh họ nói chuyện từ đâu tới, nàng vắt óc cũng chẳng nghĩ ra.
Nhưng ngay lúc này, tất cả mọi người đều với biểu cảm phức tạp nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Đặc biệt là tứ đại gia chủ, từng người một sắc mặt đều trầm xuống, trong ánh mắt dường như đang ủ mưu một trận phong ba.
Họ nhận ra mình có lẽ đã bị Nguyên Thái hậu và Quốc sư mưu tính!
Nếu âm thanh vừa rồi là thật, nếu Nguyên Triều thật sự là tư sinh tử của Nguyên Thái hậu và giả Quốc sư.
Vậy thì, chuyện nói rằng sẽ chọn Thái tử trong ngũ đại thế gia lúc ban đầu, chẳng qua chỉ là một âm mưu đã được Nguyên Thái hậu và Quốc sư bàn bạc kỹ lưỡng mà thôi!
Một người giả vờ rộng lượng, cố ý khiến họ cảm thấy thanh niên tài tử trong gia tộc mình đều có cơ hội làm Thái tử.
Một người khác giả thần giả quỷ, lợi dụng đạo pháp huyền học những thứ không rõ ràng này, để lừa gạt họ, khiến họ không dám trái nghịch ý trời, sợ rằng sẽ rước họa vào thân.
Nguyên Thái hậu và Quốc sư kẻ tung người hứng, lừa gạt họ đến xoay mòng mòng, chỉ dùng một ít tiền tài liền đánh lừa họ.
Họ lập tức cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Rõ ràng đều là vì tư dục của bản thân, vậy mà họ lại ngu ngốc tin vào những lời dối trá của Nguyên Thái hậu rằng nàng nghĩ cho lợi ích của thế gia.
Tề Hoài Xuyên thấy Nguyên Thái hậu mãi không đáp lời, trực tiếp giận không kiềm được mà đứng dậy.
“Thái hậu nương nương, chúng thần các thế gia một lòng một dạ nghĩ cho người, những năm qua đã giúp người bao nhiêu việc, người lại đối xử với những thúc bá như chúng thần như vậy ư?”
“Nếu nói bức họa của người và Quốc sư vừa rồi là giả, vậy còn âm thanh nói chuyện này thì sao? Cái này thì không thể làm giả được chứ?”
Nguyên Thái hậu trước mắt tối sầm từng trận, nàng cố chống đỡ thân thể, mới không để mình ngã xuống.
Nếu không phải cảnh tượng trước mắt đều là thật, nàng còn phải nghi ngờ mình có phải đang mơ hay không.
Những chuyện xảy ra hôm nay, thật không thể nói là không kỳ lạ, nàng sống bấy lâu nay chưa từng nghe thấy, chưa từng trông thấy.
Nếu những dư luận này truyền ra ngoài, đủ sức hủy hoại danh tiếng của cả nàng và Quốc sư.
Mà thân phận tư sinh tử của Nguyên Triều một khi bại lộ, ngôi vị Thái tử của y, về cơ bản cũng sẽ mất duyên với nó.