Ánh mắt y rơi trên chân mình, lặng lẽ chờ đợi sự thay đổi của cơ thể.
Chẳng mấy chốc, y liền cảm thấy cơ thể mình nóng lên, giống như được tắm trong ánh nắng ấm áp, thoải mái đến muốn ngủ.
Ngay sau đó, chân y cũng bắt đầu nóng lên, những cơ bắp trước đây không hề phản ứng, giờ lại ẩn ẩn d.a.o động, thậm chí còn cảm thấy đau.
Sự thay đổi này, khiến Lạc Quân Hạc cảm thấy mừng rỡ.
Y một tay nắm chặt lấy tay Kỷ Vân Đường, trên gương mặt tuấn mỹ biểu cảm không ngừng hưng phấn.
“A Đường, chân ta có cảm giác rồi, nó hình như có thể cử động rồi.”
Trong lòng Kỷ Vân Đường sao lại không kích động, đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm thấy thuốc giải, cho Lạc Quân Hạc uống vào.
Bọn họ đợi ngày này, thật sự đã đợi quá lâu rồi.
Nhưng Kỷ Vân Đường cũng biết, dục tốc bất đạt, chất độc trong người Lạc Quân Hạc đã tích tụ lâu như vậy.
Muốn triệt để thanh trừ sạch sẽ, thuốc giải là một mặt, còn phải phối hợp châm cứu phụ trợ.
Như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Nghĩ đến đây, nàng nhẹ nhàng giữ tay Lạc Quân Hạc, cúi người xuống.
“A Hạc, chàng đừng vội, ta trước tiên châm cứu cho chàng một chút, như vậy cũng tốt để nhanh chóng ép độc tố ra ngoài.”
Lạc Quân Hạc gật đầu, đáp một tiếng: "Được, ta đều nghe nàng."
Kỷ Vân Đường lấy kim châm ra, sau khi nung nóng trên lửa, từng cây từng cây đ.â.m vào các huyệt đạo trên chân y.
Nháy mắt, một trận đau nhói ập đến, cảm giác ở hai chân Lạc Quân Hạc càng thêm rõ ràng.
Y nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, mới kiềm chế được tâm trạng kích động của mình, không trực tiếp đứng dậy.
Chân tuy đau, nhưng may mà y đã có tri giác.
Cần biết, ba năm qua vô số ngày đêm, y nhìn chằm chằm vào chân mình, đều cảm thấy như đang nhìn hai khúc gỗ.
Y đã rất lâu rồi, không thể nghiệm được cảm giác đau chân rốt cuộc là gì nữa.
Lạc Quân Hạc ngồi trên xe lăn, mặc cho Kỷ Vân Đường châm cứu đắp thuốc cho hai chân y.
Y rũ mắt nhìn Kỷ Vân Đường, ánh mắt dịu dàng lại bao dung, tựa hồ muốn rịn ra nước.
Nàng đứng phía trước che gió chắn mưa cho mình lâu như vậy, sau này cuối cùng cũng có thể đến lượt y bảo vệ nàng.
Kỷ Vân Đường châm cứu xong, rút châm bạc trên chân ra, khoảnh khắc ngẩng đầu lên, liền phát hiện đôi mắt đào hoa của Lạc Quân Hạc đang thâm tình nhìn chằm chằm vào mình.
Mặt nàng tức khắc ửng hồng, vội vàng từ mặt đất đứng dậy.
“A Hạc, chàng mau đứng dậy đi lại một chút, thử xem có thể cử động không.”
Lạc Quân Hạc nhướn mày, lại đột nhiên vươn tay về phía nàng, trong giọng nói từ tính mang theo một tia ý cười.
“A Đường, Bản Vương không có sức lực, nàng phải kéo ta một cái.”
Kỷ Vân Đường hơi có chút bất đắc dĩ, nàng sao lại không biết Lạc Quân Hạc đang đùa giỡn với mình.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn chủ động đặt tay lên tay nam nhân, đỡ y đứng dậy.
Lạc Quân Hạc rất thích sự chủ động đến gần của Kỷ Vân Đường, y nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khoảnh khắc mười ngón tay đan chặt, y cảm thấy mình như có được cả thế giới, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Khóe môi Lạc Quân Hạc vương ý cười, từ từ bước một chân ra.
Kỷ Vân Đường trong lòng cũng rất căng thẳng, ánh mắt không ngừng chú ý động tác của y, sợ y xảy ra bất trắc gì.
Nhưng điều khiến nàng mừng rỡ là, Lạc Quân Hạc đi rất vững, hơn nữa hai chân trái phải phối hợp rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bước chân của y không nhanh không chậm, từ từ đi từ trong phòng ra sân, lại đi đến ngọn núi phía sau nơi Kỷ Vân Đường trồng rau.
Trong suốt thời gian đó, y cũng không nói một câu muốn dừng lại nghỉ ngơi.
Kỷ Vân Đường lúc đầu còn đỡ y, từ từ, nàng cũng buông tay ra, ở phía sau không nhanh không chậm đi theo Lạc Quân Hạc.
Có lẽ vì đã lâu không đi lại, cho nên lần này y đứng dậy sau đó, vô cùng kích động, bước chân cũng từ chậm trở nên ngày càng nhanh.
Lạc Quân Hạc cứ thế này đi liền được nửa canh giờ, y cảm thấy mình khống chế đôi chân cũng ngày càng thuần thục tự nhiên.
Hạ nhân của Dạ Vương phủ nghe nói Dạ Vương điện hạ đã đứng dậy rồi, cũng nhao nhao dừng công việc trong tay, chạy ra xem.
Khi bọn họ nhìn thấy Lạc Quân Hạc đi nhanh như bay, ai nấy đều trợn tròn mắt.
Không ai ngờ, Dạ Vương điện hạ vừa rồi còn ngồi trên xe lăn không thể cử động, giờ lại có thể hành động tự do rồi.
Mọi người đều biết, đây đều là công lao của Kỷ Vân Đường.
Ánh mắt bọn họ nhìn Kỷ Vân Đường cũng tràn đầy kính nể.
Trần Hổ nói: "Vương phi, nàng quả thật không hổ là thần y, nàng cứu Dạ Vương điện hạ, thì tương đương với việc cứu toàn bộ Dạ Vương phủ của chúng ta."
"Vương gia nhà chúng ta chân đã lành rồi, sau này xem ai còn dám bắt nạt lên đầu chúng ta?"
Kỷ Vân Đường cười cười, mở miệng nói: "Chuyện Dạ Vương điện hạ chân đã lành này, các ngươi vẫn phải giữ bí mật, tuyệt đối không thể để người bên ngoài biết."
Kỷ Vân Đường biết, bên ngoài có rất nhiều người muốn lấy mạng Lạc Quân Hạc.
Vốn dĩ y tàn phế bọn họ đã muốn loại bỏ y, giờ nếu biết chân y đã lành, vậy những người này e rằng sẽ phát điên lên mà muốn g.i.ế.c c.h.ế.t y.
Kỷ Vân Đường còn không muốn đi xử lý những chuyện phiền phức này.
Mọi người gật đầu, đồng loạt đáp lời: “Xin Vương phi cứ yên tâm, thuộc hạ tuyệt đối giữ kín như bưng, sẽ không tiết lộ nửa lời ra ngoài.”
Cùng lúc đó, Kỷ Nam Xuyên và Kỷ Hoài Triệt lại ngồi trên mã xa, chuẩn bị đến Dạ Vương phủ tìm Kỷ Vân Đường.
Suốt dọc đường, Kỷ Nam Xuyên không ngừng thúc giục xa phu đi nhanh hơn.
Phố phường kinh thành vốn dĩ người đi lại tấp nập, chỉ cần đi nhanh một chút là rất dễ đ.â.m phải người đi đường.
Con đường tắt duy nhất dẫn đến Dạ Vương phủ chỉ có một. Xa phu không chỉ phải tăng tốc mà còn phải né tránh người đi đường, hắn căng thẳng suốt chặng đường mà không dám mở miệng.
Đột nhiên, một cỗ mã xa trắng như bay lướt đến, xông thẳng vào tầm mắt bọn họ.
Theo yêu cầu của Kỷ Nam Xuyên, mã xa của xa phu vốn đã chạy cực nhanh.
Đến khi hắn kịp phản ứng muốn kéo dây cương thì đã muộn.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm!”, hai cỗ mã xa đ.â.m vào nhau, mã xa của Kỷ Nam Xuyên và Kỷ Hoài Triệt lập tức lật nghiêng.
Hai người mặt mày xanh mét, chật vật bò ra từ trong xe, bộ y phục vốn sạch sẽ giờ lấm lnàng tro bụi.
Kỷ Hoài Triệt nổi trận lôi đình, xông lên lý luận với người trong mã xa đối diện.
“Các ngươi lái mã xa kiểu gì vậy, có mắt không hả, không thấy phía đối diện có người sao mà cứ thế đ.â.m thẳng vào?”
Người lái xe bên kia là một tiểu tư trẻ tuổi, lúc này hắn nhìn Kỷ Hoài Triệt, liên tục cúi mình xin lỗi.
“Công tử, thật sự xin lỗi, tiểu nhân là lần đầu đến kinh thành, chưa quen thuộc với tình hình đường sá nơi đây, đã va chạm với công tử và vị lão gia này, xin các vị đừng chấp trách.”
Đúng lúc này, từ trong mã xa nhảy xuống một cô bé mặt tròn tết b.í.m tóc. Nàng khinh thường liếc tiểu tư một cái, đoạn từ trong lòng móc ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng, quăng xuống đất.
“Nói nhiều lời vô ích với bọn họ làm gì, trực tiếp bồi thường tiền chẳng phải xong rồi sao.”
“Phu nhân đi đường vất vả, chạy suốt một ngày trời rồi, nàng còn phải đợi đến khách điếm nghỉ ngơi nữa. Nhanh lên đi!”
Kỷ Nam Xuyên nhìn tờ ngân phiếu một trăm lượng quăng ngay dưới chân mình, cúi người nhặt cũng không phải, không nhặt cũng không phải.