Không thể không nói, đối phương ra tay quả thật hào phóng, một trăm lượng ngân phiếu đủ để mua mấy cỗ mã xa rồi.
Nếu là trước kia, Kỷ Nam Xuyên sẽ chẳng thèm để ý đến một trăm lượng ngân phiếu này.
Thế nhưng bây giờ thì khác, dù chi tiêu một lượng bạc hắn cũng bắt đầu tính toán chi li.
Cuối cùng, lý trí đã chiến thắng lòng tự tôn, hắn cúi người nhặt tờ ngân phiếu dưới đất lên.
Dù vậy, Kỷ Nam Xuyên vốn trọng sĩ diện vẫn không chịu thua trong lời nói.
“Mã xa của bổn hầu bị các ngươi đ.â.m hỏng, chỉ với một trăm lượng ngân phiếu cỏn con đã muốn tiễn chúng ta đi sao?”
“Hiện giờ bổn hầu còn có việc gấp cần làm, đi mua mã xa mới cũng không kịp, làm lỡ thời gian quý báu cứu con trai ta, các ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?”
Nha hoàn mặt tròn cũng là một người nóng nảy, nàng ta không vui nhìn Kỷ Nam Xuyên.
“Vậy các ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ muốn phu nhân của chúng ta bồi thường mã xa cho các ngươi sao?”
Kỷ Nam Xuyên nhìn cỗ mã xa lộng lẫy xa hoa của đối phương, ngay cả rèm che cũng làm bằng tơ tằm vàng, trên đó đính đầy trân châu, quả thực là ngàn vàng khó cầu.
Trong lòng hắn quả thật đã động, mã xa của đối phương cực kỳ xa hoa, ngay cả y phục của nha hoàn cũng phi phàm, vậy vị phu nhân bên trong rốt cuộc giàu có đến mức nào?
Trong lúc động lòng, hắn không khỏi sinh ra một tia tò mò đối với người bên trong.
Kỷ Nam Xuyên nghĩ đến đây, cố ý kiềm chế lại một chút, hắn mở miệng nói: “Tại hạ không có ý đó, chỉ là hiện tại ta cần gấp đến một nơi rất xa mời đại phu về chữa bệnh cho con trai ta, cứ chậm trễ một khắc, y sẽ thêm một phần nguy hiểm.”
“Giờ mã xa của chúng ta cũng không dùng được nữa, nếu mua mã xa mới thì lại phải đi vòng qua ba con phố hai con hẻm mới đến được xa mã hành gần nhất, đi đi lại lại sẽ tốn rất nhiều thời gian. Nếu quay về lái một cỗ mã xa khác tới, cũng đã không kịp rồi.”
“Con trai tại hạ hôm nay không may bị người ta đ.â.m một đao, bị thương rất nặng, sợ là y không chờ nổi lâu như vậy.”
Lời hắn vừa dứt chưa lâu, bên trong truyền ra một giọng nói ôn nhu như nước.
“Tiểu tư học nghệ chưa tinh, đã va chạm mã xa của đại nhân, dân phụ trong lòng vô cùng hổ thẹn.”
“Vị đại nhân này nếu không chê, sao không cùng dân phụ đồng thừa một cỗ mã xa, ta sai tiểu tư đưa ngươi đi, được không?”
Giọng nói của nữ nhân thanh thoát lại uyển chuyển, như màn mưa khói Giang Nam, mềm mại nhưng lại mang đến cảm giác như được tắm trong gió xuân, Kỷ Nam Xuyên lập tức động lòng.
Trời biết, sở dĩ hắn vừa rồi nói nhiều lời như vậy với các nàng, kỳ thực chính là muốn gây sự chú ý của vị phu nhân trong mã xa kia.
Giờ xem ra, mục đích của hắn đã đạt được.
Kỷ Nam Xuyên trong lòng vô cùng hân hoan, nhưng bề ngoài lại tỏ ra vô cùng lễ phép.
“Vậy tại hạ xin đa tạ phu nhân đã cho tại hạ đi nhờ một chuyến.”
Nha hoàn mặt tròn thấy thế, lập tức không đồng tình nói: “Phu nhân, không được đâu, loại người này vừa nhìn đã biết là muốn lừa gạt bạc của chúng ta, sao người có thể tùy tiện cho hắn lên mã xa của chúng ta chứ?”
Nàng ta vừa nãy đã bồi thường cho Kỷ Nam Xuyên một trăm lượng bạc, đối phương cũng đã nhận lấy.
Bây giờ còn muốn lên mã xa của các nàng, nói là không có ý đồ gì khác, nàng ta tuyệt đối không tin.
Nha hoàn mặt tròn dang hai tay ra, chặn trước mã xa không cho Kỷ Nam Xuyên lên.
“Chúng ta va chạm với các ngươi là lỗi của chúng ta, nhưng bản thân các ngươi cũng có lỗi, con phố chợ đông đúc người qua lại này, ai bảo các ngươi lái mã xa nhanh đến vậy?”
“Với tốc độ của các ngươi, dù không đ.â.m vào chúng ta, các ngươi cũng sẽ đ.â.m vào người khác thôi.”
“Hơn nữa, mã xa của các ngươi chất lượng không tốt, vừa va chạm đã lật ngửa, chuyện này có thể trách ai được chứ?”
Kỷ Nam Xuyên: “…”
Kỷ Nam Xuyên: “!!!”
Hắn vạn vạn không ngờ rằng, mình bị Kỷ Vân Đường mắng xối xả đã đành, bây giờ lại còn bị một nha đầu nhỏ mắng thẳng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn đường đường là Vĩnh Ninh Hầu, đi đến đâu cũng được người người kính trọng, đã bao giờ phải chịu loại khí này?
Kỷ Nam Xuyên lập tức lạnh mặt nói: “Nha đầu nhỏ ngươi thật vô lễ, các ngươi đ.â.m hỏng mã xa của bổn hầu, bổn hầu cũng không cố ý làm khó các ngươi, chỉ muốn mượn mã xa của quý phu nhân một chút, để đưa bổn hầu và con trai bổn hầu đi một đoạn đường thôi.”
“Giờ sự việc khẩn cấp, tùy cơ ứng biến, nếu không phải bổn hầu đang gấp gáp đi mời đại phu, ta cũng sẽ không quấy rầy các ngươi.”
Nha đầu mặt tròn còn muốn nói, nhưng đã bị nữ nhân bên trong ngăn lại.
Nàng ta đưa tay vén nhẹ rèm xe, giả vờ tức giận nói: “Lộ Châu, không được vô lễ với vị đại nhân này.”
Qua khe hở của rèm xe, Kỷ Nam Xuyên thoáng nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng của nữ nhân.
Nữ nhân tóc đen môi đỏ, da tuyết mắt sáng, chiếc cổ trắng ngần trong suốt, tựa như tuyết mỏng trên cành, mang đậm khí chất thoát tục xuất trần, trong vẻ thanh khiết lại ẩn chứa vài phần cao nhã.
Ngay lập tức, Kỷ Nam Xuyên sững sờ.
Khuôn mặt trong ký ức trùng khớp với khuôn mặt trước mắt, toàn thân hắn như bị sét đánh, đứng chôn chân tại chỗ.
Kỷ Nam Xuyên ngây người đứng tại chỗ, hắn không chắc nữ tử trong mã xa có phải là người hắn đang tìm hay không, nhưng sự xuất hiện của đối phương đã kéo suy nghĩ của hắn trở về hai mươi lăm năm trước.
Trước khi gặp Mạnh Thị, hắn từng có một người trong lòng vô cùng yêu thích.
Hai người cũng là tình cờ gặp gỡ trên phố, đều đối phương vừa gặp đã yêu.
Họ đã sớm tối bên nhau bảy năm trời, gia thế, tướng mạo và sự giáo dưỡng của đối phương đều hợp ý hắn.
Tuy nói nữ tử kia không phải tiểu thư của gia tộc huân quý nào, nhưng hơn hẳn ở chỗ gia đình đối phương đời đời kinh doanh, hơn nữa gia đình viên mãn, vô cùng giàu có.
Ngay cả Kỷ lão phu nhân vốn khó tính, cũng vô cùng hài lòng với nữ tử này.
Vốn dĩ, bọn họ đã đến mức bàn chuyện hôn sự, hắn hứa không phải nữ tử kia thì không cưới, nữ tử kia cũng hứa không phải hắn thì không gả.
Nhưng đột nhiên một ngày, nàng ta lại mất tích.
Kỷ Nam Xuyên tìm khắp kinh thành, cũng không tìm thấy bóng dáng nữ tử.
Hắn lần theo dấu vết đến nhà nữ tử, nhưng gia đình đối phương đã sớm không còn một bóng người.
Lúc đó, trong lòng hắn đã sụp đổ, người cũng tiều tụy một thời gian dài.
Kỷ Nam Xuyên giờ vẫn nhớ rõ, ba năm sau khi người trong lòng rời đi, là khoảng thời gian đau khổ nhất của hắn.
Hắn vô số ngày đêm đều muốn tìm thấy nàng.
Cuối cùng, Kỷ lão phu nhân không thể chịu đựng thêm, bắt đầu tìm kiếm người vợ sắp cưới mới cho hắn.
Lựa chọn này, đã chọn trúng Mạnh Thị có gia cảnh tạm được.
Mạnh Thị là đích trưởng nữ trong nhà, hơn nữa phụ thân nàng cũng là quan chức trong triều, có quan hệ rất tốt với Kỷ lão hầu gia đương thời.
Cứ thế, hai gia đình đã định thân.
Kỷ Nam Xuyên cưới Mạnh Thị, cũng sinh cho nàng ba trai một gái, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn không thể quên đi bạch nguyệt quang năm xưa.
Hắn và Mạnh Thị còn thường xuyên vì chuyện này mà xảy ra tranh cãi kịch liệt, cuối cùng đều không đi đến đâu.
Kỷ Nam Xuyên vốn cho rằng, đời này mình không thể gặp lại người đó nữa, nhưng không ngờ, lại nhìn thấy khuôn mặt rất giống nàng ta ở đây.
Mà nữ tử trong mã xa, lại như không phát hiện ra hắn.
Kỷ Nam Xuyên chần chừ một lát, vẫn quyết định mở miệng thăm dò.
Vạn nhất, đối phương thật sự là người hắn đang tìm thì sao?
Hắn mở miệng hỏi: “Không biết phu nhân quý tính, có quen Hạ Sơ Hoà không?”