Nữ tử trong mã xa sững sờ, tiếp đó đưa tay nhanh chóng vén rèm xe lên.
Khi nhìn rõ Kỷ Nam Xuyên, đồng tử nàng hơi co lại, tức thì vành mắt đỏ hoe.
“Ngươi là… Nam Xuyên ca ca?”
Một tiếng Nam Xuyên ca ca, khiến Kỷ Nam Xuyên bỗng chốc như mơ về hai mươi lăm năm trước, thần sắc hắn lập tức trở nên kích động.
Xnàng ra, nàng ta thật sự là Hạ Sơ Hoà.
Chỉ là, Hạ Sơ Hoà bây giờ đã có tuổi, trên mặt đã có dấu vết của năm tháng, tuy nàng không còn kiều diễm động lòng người như trước, nhưng làn da vẫn được chăm sóc rất tốt, toàn thân nàng cũng có khí chất mặn mà hơn trước.
Kỷ Nam Xuyên khi gặp lại nàng, tâm trạng vẫn có chút phức tạp, hắn mở miệng nói: “Là ta.”
“Sơ Hoà, bao năm qua nàng đã đi đâu?”
Hạ Sơ Hoà lông mi khẽ run, khóe mắt tức khắc đỏ hoe.
“Nam Xuyên ca ca, chuyện này nói ra rất dài dòng, huynh cứ vào đi, chúng ta ngồi riêng mà trò chuyện.”
“Được.” Kỷ Nam Xuyên đáp một tiếng, không chút do dự liền lên mã xa.
Kỷ Hoài Triệt lại nhíu chặt mày, hắn không đi theo lên.
Hắn không phải không nhìn ra, phụ thân hắn và vị phu nhân trong mã xa quen biết, hai người dường như quan hệ không hề nông cạn.
Bất kể là thân phận gì, hắn lúc này đi theo lên đều có chút không thích hợp.
Lộ Châu cũng không lên mã xa, mà ngồi ở bên ngoài mã xa.
Trong mã xa, Kỷ Nam Xuyên và Hạ Sơ Hoà đối mặt ngồi, hai người cùng lúc mở miệng.
“Sơ Hoà, nàng…”
“Nam Xuyên ca ca, huynh…”
Cuối cùng, vẫn là Kỷ Nam Xuyên mở miệng đề nghị: “Sơ Hoà, vẫn là nàng nói trước đi!”
Hạ Sơ Hoà thần sắc mơ màng, nàng khẽ mím môi đỏ, gật đầu.
“Nam Xuyên ca ca, tuy ta quả thật có rất nhiều lời muốn nói với huynh, nhưng ta vừa nghe huynh nói, huynh hiện giờ đang gấp gáp đi đường, là để cứu con trai huynh. Chuyện này rốt cuộc là sao? Không biết ta có thể giúp được gì không?”
Giọng Hạ Sơ Hoà rất nhẹ, nhưng lại rất ôn nhu, y như bao nhiêu năm trước khi họ bên nhau vậy, Kỷ Nam Xuyên rất hoài niệm cảm giác này.
Hắn tuy rất không muốn để lộ mặt chật vật của mình trước mặt Hạ Sơ Hoà, nhưng nhìn thấy ánh mắt quan tâm của đối phương, hắn nhận ra mình căn bản không thể từ chối nàng.
Kỷ Nam Xuyên không do dự nhiều, liền mở miệng nói: “Con trai thứ hai của ta là Kỷ Thanh Phong hôm nay ở nha môn, bị dưỡng nữ của ta đ.â.m một đao vào ngực, giờ bị thương rất nặng, hôn mê bất tỉnh, ngay cả thái y cũng bó tay chịu trói.”
“Ta cũng là đang gấp gáp tìm người cứu nó, cho nên mới sai xa phu lái mã xa nhanh một chút, ta sợ Thanh Phong nó không chờ nổi lâu như vậy.”
Hạ Sơ Hoà nghe vậy, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, vẻ mặt khó hiểu.
“Nam Xuyên ca ca, nàng ta không phải là dưỡng nữ của huynh sao? Lại sao có thể làm tổn thương con trai ruột của huynh?”
Nàng không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến Kỷ Nam Xuyên trong lòng đã bốc lên một bụng lửa giận.
Hắn nổi giận đùng đùng nói: “Cái gì mà dưỡng nữ, đó chính là một con bạch nhãn lang, ta năm xưa đúng là mắt mù mới đón nàng ta về Vĩnh Ninh Hầu phủ. Giờ Hầu phủ đã bị nàng ta hại cho gia sản tiêu tán hết, nhà tan cửa nát, ngay cả Thái tử điện hạ cũng đã không còn vừa mắt bổn hầu nữa rồi.”
Kỷ Nam Xuyên than vãn xong, liền kể hết toàn bộ chuyện đã xảy ra giữa Kỷ Thanh Thanh và Thái tử cho Hạ Sơ Hoà nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong đó, hắn nhấn mạnh Kỷ Thanh Thanh vô lương tâm đến mức nào, Hầu phủ hiện giờ khó khăn đến mức nào.
Nghe đến mức Hạ Sơ Hoà đau lòng khôn xiết, nàng khẽ nói: “Nghĩ năm xưa, Hầu phủ một mảnh thịnh vượng, không ngờ những năm ta đi vắng, lại xảy ra nhiều chuyện đến vậy.”
“Nam Xuyên ca ca, vậy huynh đã tìm được người có thể cứu nhị công tử chưa?”
Kỷ Nam Xuyên thở dài một hơi, mặt đầy ưu sầu nói: “Tìm thì đã tìm được rồi, nhưng người đó lại không chịu ra tay cứu Thanh Phong, đây đã là lần thứ hai ta đến tận cửa cầu xin nàng rồi, nếu nàng còn không chịu, vậy ta chỉ đành quỳ trước phủ môn của nàng, quỳ mãi không dậy.”
Hạ Sơ Hoà sững sờ, khó hiểu hỏi: “Nàng ta không phải đại phu sao? Tại sao lại không chịu ra tay cứu nhị công tử?”
Kỷ Nam Xuyên chần chừ một lát, mới buồn bã nói: “Bởi vì nàng ấy là con gái ruột của ta.”
“Khi nàng ấy còn nhỏ không cẩn thận bị lạc, nàng ấy oán ta không phái người đi tìm tung tích của nàng, oán người Vĩnh Ninh Hầu phủ đối xử không tốt với nàng, sự quan tâm dành cho dưỡng nữ còn nhiều hơn cho nàng.”
“Nhưng nàng ấy không biết rằng, bổn hầu đã tìm nàng ấy suốt mười năm trời, cuối cùng mới tình cờ có được cơ hội, biết được nàng ấy bị nhân nha tử bán đến vùng thôn quê, sau đó ta liền lập tức sắp xếp quản gia, đưa nàng ấy từ thôn quê về Hầu phủ.”
“Nếu bổn hầu thật sự không yêu thương nàng ấy, làm sao có thể đón nàng ấy về, còn tìm cho nàng ấy Chiến Thần Vương gia đương triều làm phu quân, khiến nàng ấy một bước trở thành Dạ Vương phi thân phận tôn quý?”
“Nàng ấy đã trở thành Vương phi, cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp hơn, bây giờ lại muốn cắt đứt quan hệ với Vĩnh Ninh Hầu phủ chúng ta.”
Hạ Sơ Hoà kinh ngạc nói: “À, sao lại như vậy?”
“Huynh vì nàng ấy làm nhiều như vậy, nàng ấy vì sao lại tuyệt tình đến thế?”
Kỷ Nam Xuyên nói: “Còn không phải vì sau khi nàng ấy bị nhân nha tử bắt cóc, mẫu thân ta ngày đêm nhớ thương, mong sớm tìm được nàng ấy đưa về, còn vì thế mà mắc bệnh tim.”
“Bổn hầu sợ mẫu thân suy nghĩ quá độ, liền tìm một nữ anh sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày đón về, sau đó nuôi dưỡng nữ anh này như con gái ruột.”
“Nàng ấy sau khi trở về biết chuyện này, liền trở mặt với chúng ta, nói rằng chúng ta không coi trọng nàng, thà bỏ tiền nuôi con gái nhà người khác, cũng không chịu đi tìm nàng ấy.”
Kỷ Nam Xuyên nói đến đây, bất lực thở dài một tiếng.
“Bổn hầu cũng biết, ta là một người cha bất xứng với nàng ấy, ta cũng luôn tìm cách bù đắp cho nàng ấy, nhưng nàng ấy lại căn bản không thèm để tâm, luôn nhắm vào chèn ép Vĩnh Ninh Hầu phủ chúng ta, thậm chí lợi dụng các mối quan hệ của mình, liên kết với Thế tử Vinh Quốc Công phủ, đánh sập tiệm thịt nướng mà bổn hầu đã bỏ vốn ra mở.”
“Ta nào biết được, đó là sự trả thù của nàng ấy đối với Hầu phủ chúng ta, nàng ấy từ nhỏ ở nông thôn đã chịu nhiều khổ cực, còn từng bị phụ - mẫu nuôi
đánh đập và mắng chửi, cho nên mới hình thành tính cách ngang ngược vô lễ như bây giờ.”
“Là bổn hầu dạy con vô phương, ta có lỗi với liệt tổ liệt tông của Kỷ gia, ta mới là kẻ đáng c.h.ế.t nhất.”
Kỷ Nam Xuyên nói rồi nói, đột nhiên tát mạnh vào mặt mình một cái.
Hành động của hắn khiến Hạ Sơ Hoà giật mình, nàng vội vàng nắm chặt lấy tay Kỷ Nam Xuyên.
“Nam Xuyên ca ca, huynh đừng như vậy, chuyện này căn bản không phải lỗi của huynh, huynh đáng ra nên làm gì cũng đã làm rồi, là con gái huynh không hiểu huynh.”
“Dù có tự trách, thì cũng không nên là huynh tự trách.”
Bị nữ nhân nắm lấy tay, Kỷ Nam Xuyên trong lòng lập tức tâm viên ý mã.
So với bàn tay của Mạnh Thị, bàn tay của Hạ Sơ Hoà được chăm sóc quá tốt.
Ở độ tuổi ngoài bốn mươi, làn da trên tay vẫn mềm mại như thiếu nữ mười tám.
Quan trọng nhất là, những lời thêu dệt lung tung của hắn vừa rồi, đã thành công khiến Hạ Sơ Hoà đau lòng.
Kỷ Nam Xuyên biết ngay, đối phương tâm mềm lại ôn nhu, căn bản không nhìn được hắn chủ động tự làm mình bị thương.