Tân phòng không phải gian phòng trước đó Oánh Nguyệt vào, mà là một phòng khác.
Nhưng Oánh Nguyệt không chú ý những điều này, đã bái đường rồi, nàng không biết mình còn có thể giãy giụa gì. Từ khi ra khỏi hỉ đường, nàng lấy lại sức, bi thương tuôn trào, òa khóc.
Nếu nói nàng bi thương điều gì, kỳ thực nàng không nói được, chỉ cảm thấy mình đã làm một chuyện rất đáng sợ, ngơ ngơ ngác ngác gả đi, từ nay về sau mọi thứ đều đã khác.
Lưỡi nàng đau, khóc cũng không khóc lớn tiếng được, sợ liên lụy đến nó nên chỉ có thể thút tha thút thít, chốc chốc lại sụt sịt một tiếng.
Ban đầu Phương Hàn Tiêu không để ý tới nàng, nhưng nàng cứ thế không ngừng, y nghe suốt dọc đường, cuối cùng không nhịn được liếc cái khăn voan đỏ của nàng.
Bên dưới đó là động tĩnh gì thế này, đại cô nương mười lăm mười sáu tuổi mà khóc như em bé.
Có điều nàng không làm ầm ĩ, y dắt nàng đi, nàng cũng bước thấp bước cao đi theo.
Đến tân phòng.
Lẽ ra nơi này còn có các thủ tục vén khăn voan, uống rượu hợp cẩn, nhưng Phương Hàn Tiêu mặc kệ hết, đưa Oánh Nguyệt vào rồi xoay người đi ra.
Bước chân y rất nhẹ, Oánh Nguyệt ngồi ngốc trên giường chốc lát, đưa tay vén khăn voan thăm dò, thấy không ai cản, nàng giật xuống luôn, nhìn trong tân phòng đỏ rực không một bóng người, mới biết y đã ra ngoài.
Tân phòng vắng hoe như thế thật ra không thích hợp, lẽ ra nên có vài người như hỉ nương, nữ quyến của Phương gia xem lễ và hạ nhân hầu hạ, nhưng Hồng phu nhân tức giận không đến chính đường xem lễ, trực tiếp qua đưa hết người trong tân phòng đi. Chi trưởng không ai có thể ra mặt, những người này đều do bà ta sắp xếp, bây giờ điệt nhi câm tuyên bố muốn phá hỏng chuyện của bà ta, bà ta liền rút hết mọi thứ bà ta bố trí, xem như trút giận, cũng có ý lên mặt với cháu dâu mới rước về.
Oánh Nguyệt tạm thời không nghĩ tới những điều này, nàng chỉ thấy nhẹ nhõm, nếu còn phải đối mặt với một đám người xa lạ, nàng mới thấy căng thẳng.
Không biết có phải do đệm chăn chưa được chuẩn bị tốt hay không mà dưới mông hơi cộm, Oánh Nguyệt lau nước mắt, dịch sang bên cạnh, ai ngờ bên cạnh càng cộm hơn, nàng đưa tay sờ, móc ra hai hạt đậu phộng.
– …
Nàng nhìn đậu phộng mà nuốt nước miếng, từ khi xuất giá đến giờ, nàng chưa có giọt nước nào vào bụng, hiện tại nàng đói lắm.
Dù sao trong phòng không có ai, Oánh Nguyệt bóc vỏ đậu phộng, cho hạt đậu đỏ mập vào miệng, cố sức cẩn thận không đụng vào lưỡi bị thương, từ từ nhai.
Đậu phộng rất thơm, hơi ngọt, tổng cộng ăn xong bốn hạt, nàng… càng đói hơn.
Cơn đói cồn cào hoàn toàn được khơi ra, Oánh Nguyệt nhớ ban nãy bên cạnh cũng cộm, bèn vội vén đệm chăn lên, sau đó ánh mắt sáng bừng.
Bên dưới chỗ nàng vén không chỉ có đậu phộng mà còn có táo tàu, phía trong nữa hình như còn giấu thêm một ít, nàng vén thêm, bên trong lăn ra vài trái nhãn.
Nàng vui vẻ gom những thứ ăn được lại, cảm thấy hôm nay cuối cùng cũng có chút chuyện tốt.
“Ực ực”.
Chắc là sợ quấy rầy Phương lão bá gia dưỡng bệnh nên kèn pháo chiêng trống đều chỉ vang bên ngoài Bình Giang bá phủ, còn bên trong phủ thì một tiếng vang cũng không có, kể cả tân phòng cũng rất yên tĩnh, thế nên tiếng nuốt nước miếng phía sau cũng vô cùng rõ ràng.
Oánh Nguyệt đơ người, căng thẳng từ từ quay đầu, thấy trong lúc nàng bận tìm trái cây thì có một cô bé không biết đã đến khi nào, đứng sau lưng nàng. Bé trông khoảng bảy tám tuổi, mặc bộ váy nhỏ màu đỏ hải đường, búi hai búi tóc, mặt tròn tròn, cổ đeo một chiếc vòng vàng.
Oánh Nguyệt thở phào, trẻ con luôn khiến người ta không cảnh giác, dù không quen biết cũng tự nhiên khơi lên tính mềm yếu của người khác. Nàng cười với cô bé, muốn hỏi cô bé là ai, nhưng lưỡi động tí là đau nên đành từ bỏ, nàng xoay qua chỉ đống trái cây mình tìm được, ý bảo cô bé có thể qua ăn.
Cô bé thình lình bị phát hiện, đôi mắt to hơi căng thẳng, lắc đầu, giọng trong trẻo:
– Muội không ăn, chẳng phải thứ hiếm lạ gì, muội không thích ăn.
Nói thì nói vậy nhưng ánh mắt cứ chốc chốc liếc trái cây của cô bé không giấu được suy nghĩ thật, Oánh Nguyệt cảm thấy cô bé mạnh miệng rất đáng yêu, bèn đưa tay kéo cô bé lại bên mình, lấy quả nhãn đưa cho.
Cô bé khựng lại rồi im lặng nhận lấy, cố sức lột vỏ.
Oánh Nguyệt nhìn cô bé lột mấy lần vẫn không xong, qua cách ăn mặc cho thấy cô bé này xuất thân cao, có lẽ chưa bao giờ làm loại việc này, nàng bèn cầm lấy, lột vỏ rồi đưa cho.
Cô bé lắc đầu:
– Không cần, tự muội lột ăn ngon hơn.
Cô bé nói chuyện cứ như người lớn, Oánh Nguyệt không kìm được bật cười, không miễn cưỡng nữa, thu tay về đưa nhãn vào miệng mình.
Nàng ăn chậm, cô bé lột cũng chậm, hai tốc độ này gần như nhau, Oánh Nguyệt thấy cô bé tốn thời gian một lát cuối cùng cũng ăn xong nhãn, sợ cô bé ngại lấy thêm, bèn chủ động lấy một quả táo tàu đưa qua.
Cô bé lắc đầu không muốn, tự lấy đậu phộng, sau đó lại hì hục lột.
Cô bé dường như rất thích những quả có vỏ, hoặc là có thú vui lột vỏ, Oánh Nguyệt để ý nhìn cô bé, thấy cô bé lấy hai lần đều là đậu phộng hoặc nhãn, còn táo tàu thì không hề đụng tới.
Thế là Oánh Nguyệt nhặt táo tàu ăn, dù sao nàng chỉ cần lấp bụng, ăn loại nào cũng được.
Đống trái cây ấy dù sao cũng không nhiều, dần dần đã được ăn hết.
Oánh Nguyệt hơi tiếc, vì nàng chia một nửa cho cô bé nên ăn chẳng được bao nhiêu, vẫn cảm thấy rất đói. Cô bé hình như cũng chưa hết thòm thèm, đôi mắt to nhìn lên giường, hỏi:
– Đại tẩu, muội có thể đụng vào giường của tẩu không ạ?
Oánh Nguyệt gật đầu, gật được một nửa… cô bé này gọi nàng là gì?
Đại… đại tẩu?!
Cô bé được cho phép liền nhào lên giường, hai cánh tay ngắn gắng duỗi dài ra, với lấy đồ dưới đệm chăn phía trong.
Đậu phộng, nhãn, táo tàu…
Cô bé cào từng nắm nhỏ ra bên ngoài, giữa chừng bắt gặp ánh mắt kinh hãi của Oánh Nguyệt, tưởng rằng Oánh Nguyệt kinh ngạc vì sao mình có thể cào được nhiều trái cây đến thế, bèn dừng lại, đắc ý giải thích:
– Muội thấy họ nhét lên giường, nhiều lắm, nhưng họ nói đây không phải chỗ muội nên tới, không cho muội vào.
Oánh Nguyệt:
– …Ừ.
Cô bé đáp “dạ”, bỗng dừng tay đang cào trái cây lại, nằm trên giường quay mặt nhìn nàng:
– Đại tẩu, tẩu nói được à?
Oánh Nguyệt không biết nên nói gì cho phải, đành gật đầu.
Nàng không ngờ đây là muội muội của Phương Hàn Tiêu, nhưng độ tuổi thì khớp nên cũng không quá bất ngờ. Tiểu muội muội này của Phương Hàn Tiêu là di phúc nữ (1), lúc Phương đại phu nhân sinh muội ấy đã qua đời vì khó sinh, thế nên đôi vợ chồng chi trưởng của Bình Giang bá phủ chẳng khác nào chân trước chân sau qua đời, bởi vậy Phương lão bá gia thương Phương Hàn Tiêu, trao vị trí thế tử cho y.
(1) Di phúc nữ: con gái được sinh ra sau khi cha qua đời.
Chuyện này liên quan đến việc phong thế tử cho Phương Hàn Tiêu nên Từ đại phu nhân đã kể nhiều lần ở nhà, ngay cả nàng cũng biết.
Cô bé nói không biết kiêng kỵ:
– Họ nói nhà tẩu chê đại ca muội nên đổi tân nương tử cho huynh ấy, tẩu luôn không nói gì, muội tưởng tẩu cũng bị đổi thành người câm.
Oánh Nguyệt muốn giải thích nhưng lời đến bên môi lại nghĩ, cũng không phải không đúng, trừ việc nàng là người câm.
Nàng im lặng, chỉ có thể hé môi một chút, ra dấu tay tỏ ý mình bị thương nên mới không nói được.
Cô bé hiểu, gật đầu:
– Dạ. Hóa ra chỗ tẩu bị đụng không phải đầu.
Đại khái là cô bé đã nghe nhiều lời bàn tán linh tinh, có thật có giả, nhưng tóm lại cô bé cũng biết không ít, lại hỏi Oánh Nguyệt:
– Họ còn nói tẩu cũng không muốn gả cho đại ca muội, là thật ạ?
Oánh Nguyệt hơi do dự, chê ca ca một đứa trẻ với nó hình như không hay lắm. Nàng thử tìm từ chính xác lời ít ý nhiều mà không gây ra hiểu lầm, nhưng chưa đợi nàng cân nhắc xong, cô bé đã nói trước:
– Đại tẩu, tẩu đừng ngại, tẩu không thích huynh ấy cũng chẳng sao, muội cũng không thích huynh ấy.
Điều này Oánh Nguyệt đã loáng thoáng cảm giác được, trước đó cô bé nói câu “tẩu cũng bị đổi thành người câm” không thích hợp lắm, lộ ra sự khinh thường huynh trưởng.
Nếu nói quan hệ giữa hai huynh muội như vậy vẫn xem như bình thường, thì câu tiếp theo của cô bé suýt khiến Oánh Nguyệt bị dọa làm rơi trái cây:
– Đại ca bỏ tẩu lại một mình trong phòng rồi đi, muội thấy huynh ấy cũng không thích tẩu, vậy vừa hay, sau này muội và tẩu sống với nhau, được không ạ?
– …
Oánh Nguyệt bối rối nhìn cô bé trước mắt, nói vậy nghĩa là sao?
Cô bé mếu:
– Tổ phụ của muội bệnh nặng, không có sức chăm sóc muội, ông nói sau này giao muội cho đại tẩu.
Câu này bỗng kéo tiến triển đang thoát cương quay về, Oánh Nguyệt sực tỉnh, phụ mẫu của cô bé này đã qua đời, trưởng tẩu như mẹ, lẽ ra là chuyện bình thường, nhưng tư duy trẻ con non nớt không hình dung được, nghĩ câu nào là nói ngay câu đó, ngược lại dọa người ta giật mình.
Sinh mẫu của Oánh Nguyệt mất sớm, cha thì có cũng như không. Nghĩ tới thân thế của cô bé, đến cả mặt mũi phụ mẫu đều không có duyên được thấy, nàng càng thấy tội nghiệp, đưa tay xoa đầu cô bé đầy thương tiếc.
Cô bé cho rằng nàng đồng ý, vẻ mặt vốn luôn căng cứng dịu lại, giọng cũng trở nên vui vẻ:
– Đại tẩu ngồi đi, muội sai người dọn đồ của muội qua, sau này muội sống chung với tẩu ở đây.
Oánh Nguyệt chớp mắt không xác định, nàng thì không phản đối, sống với một đứa trẻ mặt tròn dễ hơn sống với một nam nhân trưởng thành xa lạ nhiều, nhưng lời nàng nói không tính, đứa trẻ này… có thể quyết định ư?
Không thể.
Tiếng bước chân vang lên, bóng dáng cao gầy của Phương Hàn Tiêu xuất hiện trước cửa.
Gần như cùng lúc, một phụ nhân khoảng ngoài ba mươi tuổi vẻ mặt lo lắng chạy tới, bế cô bé đi:
– Tiểu tổ tông, sao người chạy tới đây rồi, mau theo ma ma về.
Cô bé thấy Phương Hàn Tiêu, không hề giãy giụa, nhưng nói rất hùng hồn:
– Ta tới xem đại tẩu, không được sao? Tổ phụ nói ta phải cung kính với đại tẩu, phải nghe lời đại tẩu.
– Được được, nhưng mai hẵng tới xem.
Phụ nhân vừa dỗ muội ấy vừa đi ra ngoài, lúc ngang qua Phương Hàn Tiêu thì cúi đầu:
– Đại thiếu gia, muộn rồi, tôi đưa Tuệ nhi về ngủ ạ.
Nói xong, thấy Phương Hàn Tiêu không biểu hiện gì, bà vội ra ngoài.
***
Rời khỏi tân phòng, Phương Tuệ đòi tự đi.
Bà vú Vương thị nghe lời đặt cô bé xuống, giúp cô bé chỉnh lại y phục, hơi lo âu nói:
– Không biết đại thiếu gia có nghe những gì tiểu thư nói không nữa.
Phương Tuệ không tán thành:
– Nghe thì sao chứ? Tổ phụ bảo ta đi theo đại tẩu nên ta mới tới. Huynh ấy bỏ mặc ta, chẳng lẽ không cho đại tẩu chăm sóc ta à?
Vương thị giải thích trong bất lực:
– Lão thái gia không phải hoàn toàn là ý đó, lão nhân gia muốn gửi gắm tiểu thư cho đại thiếu gia, nhưng tiểu thư là một cô nương, đại thiếu phu nhân chăm sóc sẽ tiện hơn nên mới nói vậy.
– Thế vẫn là đại tẩu chăm sóc ta mà?
Giọng ngây thơ của Phương Tuệ hơi cao:
– Đại ca luôn bỏ mặc ta, trước đây như vậy, sau này cũng vậy, cho nên ta tìm đại tẩu thì có gì sai chứ.
– Được được, không sai không sai.
Vương thị an ủi cô bé:
– Nhưng đại thiếu gia cũng có chỗ bất đắc dĩ, ngài là ca ca ruột của tiểu thư, chẳng lẽ không thương tiểu thư…
– Thương ta, chính là bỏ ta lại ở nhà, còn mình thì đi mất hả?
Phương Tuệ cười khẩy:
– Nếu không phải ta quyết bám ì ở chỗ tổ phụ thì không biết phải chịu bao nhiêu cục tức rồi. Ma ma đừng nói nữa, dù sao ta không trông chờ gì ở huynh ấy, chi bằng sống với đại tẩu cho xong.
Cô bé cúi đầu, chân nhỏ đá vu vơ, bất mãn lẩm bẩm:
– Huynh ấy đi rồi mà, sao lại về chứ.
Vương thị nói:
– Đêm nay là đêm hoa chúc của đại thiếu gia, đại thiếu gia không ở đây thì có thể đi…
Bà chợt ngừng lại, ý thức được không nên nói với tiểu thư còn nhỏ về hoa chúc này nọ, bèn vội chuyển đề tài:
– Tiểu thư muốn thăm đại thiếu phu nhân thì mai lại tới.
Phương Tuệ không vui:
– Ừ.
Vương thị dắt cô bé đi trong màn đêm, hơi tò mò khẽ cười nói:
– Tiểu thư chịu thân thiết với đại thiếu phu nhân nhỉ.
– Có cách gì đâu, tổ phụ nói với ta nhiều lần lắm rồi, ta đâu thể để tổ phụ bệnh mà còn phải nhọc tâm vì ta.
Vương thị vui mừng:
– Tiểu thư thật ngoan.
Giọng Phương Tuệ nhẹ nhàng hơn:
– Tẩu ấy tốt hơn người ban đầu. Ma ma, tẩu ấy hơi ngốc, lớn vậy mà còn khóc nhè, mắt khóc sưng cả lên, còn ăn vụng trái cây trên giường nữa, hì hì.
– Thật sao?
– Thật, nếu là người ban đầu, chắc chắn sẽ trách mắng ta, không cho ta ăn, hừ, may mà đổi người rồi.
– Tiểu thư, hóa ra người cũng ăn à?
– Ta chỉ ăn có mấy trái thôi!
– Được, được, chỉ mấy trái…