Phương Hàn Tiêu đồng ý sảng khoái như vậy là vì Oánh Nguyệt đang ở ngay sát vách, không tốn công y làm gì.
Ngược lại Oánh Nguyệt khi được ra hiệu đi theo thì mới đi hai bước, nhận ra sắp vào phòng chính liền bị dọa sợ:
– A… thật sự gặp lão bá gia ư?
Sao nàng dám chứ, lỡ khiến Phương lão bá gia tức giận xảy ra mệnh hệ gì thì nàng không đền nổi.
Phương Tuệ tích cực nhón chân kéo nàng đi:
– Đại tẩu, đi thôi.
Tuy lúc nào cũng hờn dỗi với huynh trưởng nhưng có một điều Phương Tuệ nhìn rõ và không thể không phục: từ khi trở về, Phương Hàn Tiêu một tay nhận việc chăm sóc hầu hạ Phương lão bá gia, không cần nha hoàn đầy tớ nào cả, trước đây y trực tiếp trải chăn đệm ngủ ngay trước giường Phương lão bá gia, mãi đến gần ngày cưới, Phương lão bá gia muốn y nghỉ ngơi cho khỏe nên quyết đuổi y đi, y mới dời tới ngủ trên giường la hán xa hơn chút nhưng vẫn chung phòng với Phương lão bá gia, đối với mọi yêu cầu của Phương lão bá gia đều không mượn tay người khác.
Phương lão bá gia có thể gọi hồn về từ sổ sinh tử của Diêm vương, hoàn toàn là công lao của người huynh trưởng này. Có lẽ hạ nhân cũng có thể chăm sóc Phương lão bá gia tỉ mỉ chu đáo như vậy, nhưng hạ nhân không thể cho Phương lão bá gia cảm giác an ủi lớn như vậy. Đối với lão nhân gia, trưởng tôn thật sự là tâm can bảo bối.
Tâm can bảo bối quay về, dáng vẻ già nua héo úa của Phương lão bá gia mới chấn hưng trở lại, dù trưởng tôn dùng tờ giấy khiến ông á khẩu trừng mắt thì cũng là cái trừng mắt vui vẻ.
Nói cách khác, Phương Hàn Tiêu cho rằng Oánh Nguyệt có thể gặp Phương lão bá gia, tức là có thể gặp, hoàn toàn không cần lo lắng ông bị kích thích.
Bởi vậy, chưa tiến vào phòng, Phương Tuệ đã ồn ào:
– Tổ phụ ơi, cháu đưa đại tẩu đến thỉnh an ông ạ.
Oánh Nguyệt không còn đường lui, đành bị động vào theo.
Gian phòng không giống phòng cho bệnh nhân dưỡng bệnh trong tưởng tượng của nàng. Bên trong không hề tối tăm u ám mà sáng sủa sạch sẽ, trước giường đặt nghiêng nghiêng một chiếc bình phong “bát tiên chúc thọ” để ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ không làm chói Phương lão bá gia, những nơi khác đều không hề tối tăm khiến người ta ngột ngạt.
Trên bàn bày dụng cụ uống trà và giấy bút, trên tường treo đủ loại tranh cuốn tranh chữ, thoạt nhìn là một gian phòng được bày trí thanh nhã thoải mái.
– Thưa tổ phụ ạ.
Phương Tuệ hành lễ qua quít rồi nhảy nhót tới bên giường. Đến chỗ Phương lão bá gia là cô bé biểu hiện giống đứa trẻ tám tuổi nhất, cười ngọt ngào liến thoắng:
– Hôm nay tổ phụ khỏe hơn chút nào không ạ?
Phương lão bá gia rất hòa nhã từ ái với cô bé, đáp:
– Ông khỏe nhiều rồi.
Phương Tuệ nói rất ra dáng:
– Vậy cháu yên tâm. Tổ phụ ơi, chi lớn tụi cháu có thêm người, cháu có đại tẩu, đại tẩu tới thỉnh an ông ạ.
Phương lão bá gia nói:
– Ừ.
Tiếng “ừ” này hơi miễn cưỡng, có điều ông bệnh nặng nằm trên giường, lên tiếng kiểu nào cũng thấy không có sức, người bình thường không nghe ra được khác biệt gì.
Nha hoàn lấy đệm lót tới, nàng dâu mới lần đầu thỉnh an là đại lễ, Oánh Nguyệt bị không trâu bắt chó đi cày, quỳ xuống bên cạnh bình phong, không dám nhìn qua phía giường, nói nhỏ:
– …thỉnh an lão bá gia ạ.
Phía trước câu của nàng lẽ ra nên có phần tự xưng “cháu dâu”, có điều nàng không nói ra được, ậm ờ mượn việc nói năng bất tiện để lược bớt.
Phương lão bá gia: …
Ông chợt vỗ xuống giường, muốn nói gì đó nhưng không nói nên lời, tựa như nghẹn, bắt đầu ho sù sụ.
Oánh Nguyệt bị dọa, bò ra sau muốn bỏ chạy, nàng đã bảo là nàng không muốn gặp Phương lão bá gia mà, nhìn đi, thật sự chọc tức ông rồi kìa!
Nàng muốn chạy nhưng chưa chạy được, Phương Hàn Tiêu đang đứng bên cạnh, nàng vừa xoay người là va phải vạt áo y, tầm mắt bị chắn, đầu óc nàng choáng váng, duỗi tay muốn đẩy ra thì cổ tay bị nắm chặt, y nắm lấy đẩy nàng sang bên cạnh.
Phương Hàn Tiêu sải bước tiến lên, động tác thành thạo đỡ Phương lão bá gia dậy, vỗ nhẹ lưng ông hai cái rồi chuyển sang phía trước giúp ông thuận phổi, Vương thị vội rót tách trà bưng qua, y đón lấy, cho Phương lão bá gia uống hai ngụm, ông mới từ từ ngừng cơn ho lại.
Trong quá trình này, Oánh Nguyệt không dám chạy nữa, nàng nhận ra rằng mình có chạy cũng không thoát khỏi liên can, tới lúc này mới hơi thả lỏng, nghe Phương lão bá gia lại vỗ chiếu lần nữa.
…
Nàng sắp khóc tới nơi:
– Áu… áu… không ngờ…
Thật sự không liên quan tới nàng mà!
– Câm miệng.
Phương lão bá gia yếu ớt mà phẫn nộ ngắt lời biện bạch của nàng, sau đó vỗ giường lần thứ ba:
– Từ gia, tiểu súc sinh Từ Hoài Anh, đổi thứ nữ cho Tiêu nhi của ta, còn đổi thành một đứa lưỡi to nói lắp!
Giọng phẫn nộ tột cùng của ông vang vọng khắp phòng:
– Ông đây chưa chết nhé! Người đâu, khiêng ta đến Từ gia, ông đây đích thân hỏi nó, đưa một khuê nữ như vậy tới có phải là muốn chế nhạo Tiêu nhi không, ông đây sẽ thay lão thượng thư đánh chết nó, thanh lý môn hộ!
Trong phòng im lặng chốc lát, chỉ nghe tiếng thở hổn hển của Phương lão bá gia.
Phương Hàn Tiêu rút tay khỏi ngực ông, đi về phía bàn.
Phương lão bá gia muốn kéo y:
– Tiêu nhi, cháu đứng lại, ông nói cháu hay, chuyện này ông quyết không thể nghe cháu, cưới người vợ như vầy vào cửa thì sau này chi của cháu làm sao đứng vững, không được, thật sự không được…
Phương Tuệ khó hiểu nhìn trái ngó phải, muốn nói giúp Oánh Nguyệt nhưng từ khi gặp đến giờ, Oánh Nguyệt luôn nói chuyện không lưu loát, cô bé biết nàng không bị câm nhưng có bị lưỡi to nói ngọng hay không thì không khẳng định.
Vương thị cũng với cùng nguyên nhân nên không tiện lên tiếng, bà là người lớn nhìn sự việc rõ ràng hơn, cảm thấy khi Oánh Nguyệt khỏe có lẽ không có tật này, nhưng lỡ có thì sao? Bà không dám cam đoan.
Phương lão bá gia dưỡng bệnh cần yên tĩnh, Đỗ Quyên ở bên ngoài không theo vào, lúc này Oánh Nguyệt chỉ có thể tự thân vận động, nàng sợ Phương lão bá gia tức giận xảy ra chuyện, không kịp sợ nữa mà rụt rè nói:
– Dạ thưa lão bá gia, cháu… không phải lưỡi to…
– Câm miệng, câm miệng!
Phương lão bá gia nghe nàng nói, cảm thấy toàn thân đều ngâm trong giấm chua, ông đau lòng cho tôn nhi, ôi tôn nhi đáng thương của ông, cưới một thứ nữ về là xui xẻo lắm rồi, còn cưới thứ nữ như vầy là xui tới nóc luôn!
Sau này hai vợ chồng ra ngoài, một người câm một người ngọng, chẳng phải thành trò cười khắp kinh thành sao? Bị cười chết luôn ấy chứ!
Nghĩ đến cảnh đó, Phương lão bá gia thực cảm thấy như có người đang lấy dao xẻo thịt ông.
Oánh Nguyệt há miệng, cảm giác có trăm miệng cũng không thể bào chữa, nàng quả thực không cách nào tự biện giải, hễ mở miệng là càng bôi càng đen.
Bàn tay gầy đét của Phương lão bá gia đã duỗi ra trên giường, chỉ về phía nàng:
– Bảo nó ra ngoài, nhanh đưa về Từ gia, lập tức!
Phương Hàn Tiêu quay lại, giơ một tờ giấy trước mặt ông.
“Nàng cắn lưỡi trong kiệu nên mới thành như vậy.”
Phương lão bá gia:
– Khụ… sao cháu không nói sớm?!
Ừm, chuyện này Phương Hàn Tiêu chưa kể với ông.
Phương Hàn Tiêu cầm bút viết thêm vài chữ cho ông: “Xỉn, quên.”
Tối qua y là tân lang, bị bằng hữu chuốc không ít rượu, qua chỗ Phương lão bá gia thì một là thời gian quá muộn, ông đã nghỉ ngơi, hai là y uống hơi nhiều, mấy chuyện y cho là không quan trọng đều lược bớt không nói.
– Cắn lưỡi à?
Phương lão bá gia nhìn tờ giấy ấy, trầm tư.
Với tư duy thông thường, rất khó nghĩ theo hướng Oánh Nguyệt sơ ý bất cẩn, Phương lão bá gia cũng không ngoại lệ. Ông nghĩ theo lẽ thường rằng Oánh Nguyệt vì không muốn gả thay nên cắn lưỡi để tỏ rõ chí nguyện trinh liệt của mình, bàn tay chỉ vào Oánh Nguyệt của ông buông xuống bên giường, Phương Hàn Tiêu nhét trở lại vào chăn. Ông không phản ứng gì nữa, qua một lát mới nói với đỉnh màn như độc thoại:
– Hiếm thấy cốt cách của lão thượng thư chưa đứt.
Phương Hàn Tiêu biết ông hiểu lầm gì, y cũng từng hiểu lầm như vậy, y không sửa lại, để mặc Phương lão bá gia thả hồn một lát.
– Vậy thì… vậy đi.
Phương lão bá gia cuối cùng cũng hoàn hồn, ho khan một tiếng:
– Vậy, cũng xem như thích hợp.
Ông không hỏi tại sao Oánh Nguyệt ban đầu làm tới mức “lấy cái chết để phản kháng” mà giờ bỏ ý nghĩ đó, tới thỉnh an ông. Rất rõ ràng, tôn nhi của ông là nam nhi tốt, cô nương nào gặp mà không rung động chứ, tự tử là do đạo nghĩa và phẫn nộ, điều đó qua đi, lại gặp tôn nhi của ông, dĩ nhiên là bỏ đi ý đó, muốn sống tốt với nó rồi.
– Qua đây ông xem.
Phương lão bá gia nổi giận một trận như vậy, kỳ thực vẫn chưa thấy mặt mũi Oánh Nguyệt. Ông bệnh nặng, mắt không tốt, Oánh Nguyệt lại luôn đứng chỗ bình phong, khoảng cách này ông không nhìn rõ được tướng mạo nàng.
Oánh Nguyệt mới chọc ông giận, nào dám bước qua? Nàng đứng ì tại chỗ, Phương Tuệ kéo nàng nàng cũng không dám di chuyển, khó xử lắc đầu với cô bé. Hai người lôi lôi kéo kéo làm hao hết kiên nhẫn của Phương Hàn Tiêu, y bước qua túm vai Oánh Nguyệt lôi một phát tới trước giường.
Oánh Nguyệt không chống nổi sức mạnh của y, bị động đến trước giường, đành đứng cứng ngắc, sợ mình cử động bừa sẽ chọc Phương lão bá gia tức giận.
Phương lão bá gia lúc này vẫn xem như bình tĩnh, gắng mở mí mắt nặng nề nhìn gương mặt nàng.
Xét ngoại hình, Oánh Nguyệt không đẹp bằng Vọng Nguyệt, nhưng nàng có ưu điểm riêng, dung nhan của nàng dịu dàng mềm mại, lại toát lên khí chất thư hương, văn nhã thanh tú, người bình thường dù không thích nàng cũng sẽ không thấy nàng gai mắt.
Phương lão bá gia nhìn, cảm giác đại khái là như vậy, nếu bảo thích thì chẳng phải thích gì nhiều, ông còn thấy ấm ức thay tôn nhi đây này, sao có thể thích một kẻ thế thân được chứ, nhưng bảo ghét thì cũng không ghét, tóm lại chính là hai chữ: tàm tạm.
Ông không khỏi thở dài trong dạ: ôi, đều trách ông, tôn nhi tốt như vậy mà cuối cùng hôn nhân lại như vầy. Tiểu thứ nữ này tướng mạo trông cũng được nhưng cơ thể quá gầy yếu, e không dễ nuôi. Lời này ông là tổ phụ không tiện nói, đành soi mói trong lòng mà thôi.
Phương Tuệ thấy không sao nữa liền sáp lại khoe công:
– Tổ phụ yên tâm, cháu nhớ lời ông dặn, cháu đã nói với đại tẩu, sau này cháu sống chung với đại tẩu, nghe lời đại tẩu, đại tẩu sẽ chăm sóc cháu ạ.
Tôn nữ quan tâm hiểu chuyện như vậy, Phương lão bá gia rất mừng:
– Ừ, cháu ngoan…
Nói được một nửa, ông cảm thấy có gì đó sai sai, khựng lại:
– Sống chung gì?
Phương Tuệ:
– Thì là cháu sống chung với đại tẩu, lát cháu sai người dọn đồ qua, tiện cho đại tẩu chăm sóc cháu.
Cô bé ngửa đầu nhìn Phương Hàn Tiêu, cảm giác mình đã thành công loại bỏ y, rất đắc ý.
Sắc mặt y chưa hề thay đổi, Phương lão bá gia thấy không ổn, gian nan nói:
– Cháu à, viện cháu ở tốt lắm mà, dọn tới tân phòng làm gì? Đó không phải chỗ cho cháu, nghe lời.
Phu thê tân hôn mà kẹp một tiểu tôn nữ hoạt bát hiếu động vào giữa thì ra thể thống gì? Chừng nào ông mới được bế chắt?
Không sai, trước đây ông cảm thấy tôn nhi về là ông đã mãn nguyện, nhắm mắt được rồi, nhưng bỗng chốc tôn nhi thành thân, ông không lay chuyển được vụ cháu dâu gả thay, đành ráng nhận, nhưng chắt trai còn chưa kịp thấy đã đi thì ông lỗ lắm!
Lời tác giả:
(Phần này là tác giả phản hồi một ý kiến về truyện, cho rằng thực tế Oánh Nguyệt chẳng khổ sở gì, có nha hoàn, có tiền tiêu, có thời gian rảnh rỗi đọc sách giải trí, bị phạt chỉ là phạt đứng, cũng không phải thường xuyên bị phạt, tóm lại sống rất ok, chả có gì đáng thương hay tội nghiệp)
Đầu tiên, bạn cho rằng Từ đại phu nhân không làm gì nữ chính cả, điều này là đúng. Bà không đặc biệt tìm cách hành hạ nữ chính, đây là hình tượng nhân vật mà tôi đắp nặn dựa trên những người mẹ cả thông thường. Bà chướng mắt con vợ lẽ nhưng bà không phải tâm lý biến thái. Một người trở nên xấu xa thì cũng phải có chút logic, chẳng hạn như bà hại nam chính là để con gái có thể leo được lên cành cao hơn, có lợi ích, nhưng bà không trăm phương ngàn kế làm gì nữ chính, vì không cần thiết. Điều bà làm là ngó lơ không quan tâm không đếm xỉa, có chuyện phiền lòng thì lôi nữ chính ra phạt cho trút giận, chứ phần lớn thời gian bà vẫn bình thường, tùy tiện nuôi đứa con vợ lẽ ấy, biết đâu ngày nào đó có ích thì sao (ví dụ như vụ gả thay trong truyện). Bà quả thực không phải ngày ngày ngược đãi nữ chính, điều này không hợp lý.
Bạn cảm thấy nữ chính sống rất ok, cảm giác này cũng không sai, có điều đây là do nguyên nhân gia tộc, cháu gái thượng thư sống có tệ cỡ nào cũng vừa vừa phải phải. Bạn có nói là nữ chính biết đọc sách, tiền tháng tích góp đủ để mua sách, có nha hoàn hầu hạ, đều là căn cứ vào điều kiện tiên quyết trên.
Nhưng bảo là cô ấy sống rất tốt ư? Vậy thì không. Con gái nhà nông vào ngày mùa có thể không cần xuống ruộng thu hoạch, ở nhà nấu bữa cơm cũng xem như được chiếu cố, còn nữ chính có hai nha hoàn, các nha hoàn đều thấy cô ấy tội nghiệp, vì trong tình huống như nhau, so sánh với các tỷ muội thì đãi ngộ của cô ấy là kém nhất, chứ chẳng ai so sánh cô ấy với con gái nhà nông cả.
Kể đến ở Từ gia, cô ấy chịu bắt nạt gì, tôi có nói sơ sơ một chút, như là bị phạt đứng, bữa sáng chỉ có một bát cháo, không có cả thức ăn kèm. Có thể tự tưởng tượng là bị nhà bếp cắt xén, cũng có thể tự tưởng tượng đó là đãi ngộ mà Từ đại phu nhân dành cho cô ấy, tôi không viết quá rõ ràng là có ý này.
Tôi không đặc biệt viết rõ ra những điều này trong truyện, là vì nếu viết thì song song đó tôi phải viết nữ chính phản kích những điều này thế nào, tôi không thể viết cái trước mà không viết cái sau được, vả lại nhìn từ góc độ độc giả, tôi không thích xem nhân vật chính ngày ngày chịu khổ, như vậy quá ngột ngạt. Mà nếu tôi viết thì vấn đề kéo theo là độ dài sẽ bị kéo ra lê thê, ngày nam chính xuất hiện sẽ càng xa vời vợi. Tôi hi vọng nam chính sẽ xuất hiện sớm sớm chút, ừm, chính là dựa vào yếu tố mọi người đều thích này.
Về quá trình trưởng thành của nữ chính, như bạn nói ban đầu, sẽ dùng phương thức đan xen để bổ sung dần, chẳng hạn như ở tương lai không lâu hoặc rất lâu sau này, khi nam nữ chính mở lòng với nhau, sẽ cảm thấy hứng thú với quá khứ của nhau nên trò chuyện chút, kiểu kiểu vậy.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngắt chương của chương này không hay lắm, tôi xin kiểm điểm, nhưng kéo xuống thấy câu chuyện liền mạch, ngắt kiểu gì cũng không hay, đành tạm để vậy, tôi sẽ suy xét sau.
Bồi thường một đoạn kịch nhỏ nhé:
Phương đại: Nhà nàng ai cũng đáng ghét, sao mỗi mình nàng đáng yêu thế, nàng lớn lên kiểu gì vậy hả?
Oánh Nguyệt (ngốc nghếch): …thì, cứ lớn bừa thôi?
Phương đại trầm tư: lớn bừa mà hợp ý mình quá, thế nếu lớn nghiêm túc…