Gả Thay

Chương 19



Phương Hàn Tiêu có thể điều động người của Phương lão bá gia, nhưng xét tổng thể cả bá phủ thì thế lực của phần lớn nội viện ngoại viện đều đã rơi vào tay Phương bá gia và Hồng phu nhân. Chuyện Phương Hàn Tiêu sai Chu tiên sinh ra ngoài không hề cố ý che giấu nên Hồng phu nhân nhanh chóng nghe ngóng rõ hướng đi và kết quả.

Phương bá gia lúc này cũng đang ở nhà. Ông ta không có chức vụ, thực tế tương đương một kẻ nhà giàu nhàn rỗi, ngày ngày chẳng có gì khác để làm trừ nghĩ cách xem làm thế nào để có được một chức quan vừa béo bở vừa quyền thế không thua gì chức tổng binh quan đã bị mất kia.

Nghe nói hôn thư đã đổi, sắc mặt ông ta rất u ám:

– Hai ta sơ ý rồi.

Tâm trạng Hồng phu nhân cũng rất tệ:

– Bá gia nói không sai.

Điều kiện tiên quyết để đổi hôn thư là, Oánh Nguyệt vào Tĩnh Đức viện gặp Phương lão bá gia và được Phương lão bá gia chấp nhận, tức là chuyện này đã không còn chỗ để xoay sở, triệt để chấm dứt.

Giờ mà muốn thuyết phục bản thân là Phương Hàn Tiêu chỉ tùy hứng giận dỗi là không được nữa, họ còn đang hoài nghi quan sát thì Phương Hàn Tiêu đã nhanh chóng làm xong mọi việc phía sau, không còn gì cho chi thứ hai nhúng tay vào hôn sự của y nữa rồi.

– Là ở đâu để lộ nhỉ?

Hồng phu nhân như lẩm bẩm lại như hỏi Phương bá gia:

– Hay tự nó nhìn ra?

Phương bá gia cau mày không đáp. Trước hôm qua, Phương Hàn Tiêu chưa từng bước khỏi Tĩnh Đức viện, không có cơ hội tiếp xúc với người khác, đúng là không thể nào lộ nổi, nhưng nếu nói tự y nhìn ra, thì y chưa từng bước khỏi cổng viện, nhìn từ đâu ra?

Hồng phu nhân đoán:

– Hay là lão thái gia giúp nó? Lão thái gia giờ đã khỏe hơn, lại luôn chiều chuộng nó…

Lần này Phương bá gia ngắt lời bà ta chắc nịch:

– Lão thái gia không phải người có cái tính đấy. Đoán vớ va vớ vẩn.

Phương lão bá gia xuất thân võ tướng, cả đời ân thù sảng khoái, vui giận phân minh, tính tình một người không thể đột ngột thay đổi lúc về già.

Hồng phu nhân cũng biết, chỉ tại không đoán được nên nói năng lung tung, bị bác bỏ, bà ta bực bội kéo khăn:

– Vốn cảm thấy nó thành trái bầu sứt miệng là chuyện tốt, không ngờ ngược lại lại bỏ chúng ta vào trong.

Phương bá gia nghe mà lòng rục rịch, lần này họ thất bại đến trở tay không kịp, căn nguyên ở chỗ không hiểu gì về Phương Hàn Tiêu, tới mức bị y làm hỏng chuyện mà vẫn không biết sai sót chỗ nào, vì hoàn toàn không tính được cách làm việc của y.

Phương bá gia quay đầu hỏi bà ta:

– Chỗ tân phòng bây giờ có bao nhiêu người của chúng ta?

Hồng phu nhân sững sờ:

– Chuyện này…

Một người cũng không có, tối qua bà ta tức giận, rút hết toàn bộ người đi, chỉ để lại cho Oánh Nguyệt một gian phòng trống rỗng.

Bà ta hơi ấp úng nói ra, Phương bá gia tuy ở nhà nhưng không quản chuyện vụn vặt ở hậu viện, nghe liền không kìm được quở trách bà ta:

– Bà giận dỗi làm gì chứ, chẳng lẽ bà có thể mãi không thu xếp người vào hầu hạ ở tân phòng à? Truyền ra ngoài thì thể diện của thẩm thẩm là bà tốt lắm sao?

Hồng phu nhân biện giải:

– Ai mà biết đồ giả kia có thể ở lại chứ, bây giờ bù qua cũng được, đâu phải chuyện gì to tát.

Bà ta nghĩ ngợi rồi nói:

– Vừa hay chọn một đám tốt bù qua, mấy người ban đầu đó chọn hơi bừa.

Ban đầu không ngờ rằng hôn sự này có thể thành, bà ta không cần thiết lãng phí nhân lực, mọi sắp xếp liên quan tới tân phòng nhìn thì rực rỡ không thiếu gì, thực tế chỉ có bề ngoài mà thôi.

Phương bá gia nghe bà ta có an bài thì sắc mặt mới nguôi, dặn dò:

– Tốt nhất là cũng có thể cài người vào bên cạnh Tiêu nhi.

Ca này hơi khó, nếu Phương Hàn Tiêu tin họ thì đã không bỏ mặc họ thế này, mà đã không tin thì sao chấp nhận người do họ cài vào.

Nhưng Hồng phu nhân quản việc nhà nhiều năm, vẫn có cách xử lý chuyện trong hậu viện, bà ta cười nói:

– Tiêu nhi ở Tĩnh Đức viện không ra ngoài, không trực tiếp cài người vào bên cạnh nó được, nhưng nó đã thành thân, đã có thê tử, người và việc bên cạnh nó không chỉ do tự nó định đoạt. Nha đầu Từ gia kia mới về, chỗ đứng không vững, căn cơ lại yếu, chỉ nhìn bộ dạng nó tối qua thì thấy cũng không phải người biết tính toán. Nhân lúc này, tôi sắp xếp hai người vào phòng Tiêu nhi, bảo nó nhận, chắc nó cũng không dám hé răng.

Phương bá gia không khỏi gật đầu:

– Nếu có thể đưa qua dưới dạng thông phòng (1) đương nhiên là tốt nhất, trên giường chiếu có rất nhiều chỗ để phát huy. Bà có ai thích hợp không?

(1) Nha hoàn thông phòng: nha hoàn phục vụ nhu cầu sinh lý của chủ.

Hồng phu nhân là bá phu nhân tôn quý, có rất nhiều nha hoàn xinh đẹp, thuận miệng báo tên hai người, xét nhan sắc đều là người nổi bật nhất bên cạnh bà ta, tính tình cũng thông minh lanh lẹ, nhưng Phương bá gia phủ quyết hết:

– Không được, phải là người biết chữ.

Hồng phu nhân ngẩn ra rồi mới phản ứng lại, phải ha! Chọn người cho phòng Phương Hàn Tiêu, yếu tố đầu tiên không phải sắc đẹp hay tính nết, mà là phải biết chữ. Nếu không, y muốn nói chuyện cùng mà nàng ta không đọc được, không giao tiếp được, há chẳng phải như không sao?

Bà ta lại chú tâm suy nghĩ, yêu cầu biết chữ này khó hơn xinh đẹp nhiều, dù là gia tộc như Bình Giang bá phủ cũng chẳng được bao nhiêu. May vì nhà mẹ đẻ Hồng phu nhân không mời thầy dạy học cho nữ nhi nên sau khi xuất giá, mới đầu bà ta chưa quản gia còn đỡ, quản gia rồi cảm thấy không biết chữ vất vả quá, bèn gom góp vài nha hoàn biết chữ về bên cạnh, bây giờ muốn chọn cũng có thể chọn được.

– Lưu Tiên và Lan Hương đi.

Hồng phu nhân nói, lại hơi đau đầu:

– Có điều, Lưu Tiên là người Thành nhi ưng bụng, tôi đã hứa với con rồi, đợi qua mấy tháng, Cúc Hương được Lưu Tiên dẫn dắt thay chỗ được thì sẽ đưa Lưu Tiên cho con.

Phương bá gia cau mày:

– Bên cạnh Thành nhi đâu thiếu người, học hành đàng hoàng không chịu, cứ để tâm tới bọn nha hoàn.

Hồng phu nhân bao che nhi tử, cười nói:

– Con cháu hào môn nào chẳng có vài đứa trong phòng, Thành nhi đâu có gì quá đáng. Vả lại, trước đây con luôn bị Tiêu nhi đè đầu cưỡi cổ, chi phí ăn mặc đều kém hơn nó, chỉ mấy năm nay hầu gia làm chủ, con mới sống khá hơn, bây giờ chẳng qua chỉ muốn một nha hoàn, có đáng gì đâu.

Phương bá gia muốn làm nghiêm phụ nên mới bới móc nhi tử một câu theo thói quen, chứ trong lòng thực ra cũng không cho rằng thêm một đứa thông phòng có gì to tát, liền nói:

– Chọn cho nó đứa khác là được, bên Tiêu nhi quan trọng, nếu Lưu Tiên thích hợp thì cứ cho Tiêu nhi trước.

Hồng phu nhân đồng ý, nha hoàn xinh đẹp nhiều lắm, cùng lắm bù cho nhi tử hai đứa là được.

Phương bá gia thất bại một lần, cẩn thận rất nhiều, vẫn không yên tâm, xác nhận lại với Hồng phu nhân:

– Hai nha hoàn này quả thực tốt chứ?

Hồng phu nhân nói:

– Bá gia yên tâm, Lưu Tiên và Lan Hương bá gia đều gặp rồi, đang đúng tuổi, diện mạo cũng ổn, Lưu Tiên xinh xắn, Lan Hương quyến rũ, phải có một đứa chui được vào tim Tiêu nhi chứ.

Phương bá gia nghe vậy hơi hài lòng:

– Vậy thì tốt, bà thấy khi nào thích hợp thì lo liệu đi.

– Còn khi nào nữa, bây giờ là tốt nhất, tân phòng cần thêm không ít người, cứ kẹp chung trong đám đó sẽ không nổi bật.

Hồng phu nhân nhanh gọn sai người gọi hết đám hạ nhân đêm qua rời khỏi tân phòng tới đứng trong sân, người thích hợp thì giữ lại, người không thích hợp thì chọn người mình yên tâm bổ sung vào, chờ lo liệu đâu đó xong xuôi mới gọi Lưu Tiên và Lan Hương tới dặn dò kỹ lưỡng.

Phương bá gia không tham dự những việc lặt vặt này, chỉ nhìn chốc lát rồi nhấc chân rời đi.

Hồng phu nhân bận bịu gần nửa ngày, khi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, mặt trời sắp ngả về tây, bà ta khoan thai đứng dậy, dẫn người đi tới tân phòng.

***

Sau khi Oánh Nguyệt ra khỏi Tĩnh Đức viện, Phương Tuệ vẫn muốn theo nàng tới tân phòng, nhưng Vương thị ý tứ, biết nàng đang bị thương lưỡi, nếu Phương Tuệ đi, Oánh Nguyệt không thể ngó lơ, phải trò chuyện cùng cô bé, điều này không tốt cho việc lành vết thương, cho nên khi sắp tới tân phòng, bà khuyên Phương Tuệ đi, để Oánh Nguyệt nghỉ ngơi.

Oánh Nguyệt về tân phòng, trong tân phòng vẫn trống rỗng như cũ, không có người cũng không có đồ đạc gì, rương tủ bày chỉnh tề ngay ngắn, mở ra xem, bên trong đều trống rỗng. Rương tủ này vốn là để Oánh Nguyệt đựng của hồi môn, mà của hồi môn của nàng chưa đưa tới tân phòng nên không có gì để đựng.

Đỗ Quyên rất hối hận:

– Tiểu thư, thực ra em đã nghĩ tới lúc còn ở viện kia, nhưng em không dám nói, em… em hơi sợ Phương đại thiếu gia, nếu Ngọc Trâm tỷ đi thì tốt rồi.

Ngọc Trâm chỉ trán nàng ấy:

– Em sợ gì mà sợ? Ngài ấy ăn thịt em à?

Oánh Nguyệt ngồi bên cạnh, thành thực nói:

– Ha cũng sợ huynh ấy.

Đỗ Quyên được ủng hộ, gật đầu lia lịa:

– Ngọc Trâm tỷ, tỷ không biết, ôi, em cũng không nói rõ được, Phương đại thiếu gia trông không dữ, nhưng em cảm thấy ngài rất có uy, lời của em đến bên miệng mà cứ không hỏi ra được, cảm thấy em như thấp hơn người ta một bậc vậy.

Ngọc Trâm lắc đầu nói:

– Em như vậy không phải là sợ, mà là chột dạ. Chuyện này cũng không trách em.

Oánh Nguyệt về đây lần này là được cưới hỏi đàng hoàng không sai, lẽ ra có không ít đồ đạc, nhưng đây chỉ là lời gạt người ngoài, chứ Từ đại phu nhân giở trò gì, người khác không biết, chẳng lẽ các nàng không biết? Chuyện này chẳng thể trách các nàng, thậm chí các nàng cũng là nạn nhân, nhưng lời này không thể nói trước mặt Phương Hàn Tiêu, y là nạn nhân càng đúng chuẩn nạn nhân hơn, y không gây sự với các nàng đã tốt lắm rồi, ai lại không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu này nọ với y chứ.

Oánh Nguyệt âu sầu nói:

– Em ngói đúng, sau này ha phải làm sao đây?

Không về Từ gia được, về là chết, nhưng nghĩ cuộc sống sau này ở đây cũng một màu u ám.

Tuổi tác và tâm tính của Ngọc Trâm xem như chững chạc nhất trong ba người, miễn cưỡng cười an ủi nàng:

– Tiểu thư đừng sợ, đâu phải chúng ta cầu xin tới đây, là Phương đại thiếu gia chấp nhận tiểu thư, vậy sau này tiểu thư chính là chủ mẫu nơi này. Tiểu thư đáng yêu như thế, thời gian dài, Phương đại thiếu gia hiểu tiểu thư thì cuộc sống sẽ tốt thôi. Tiểu thư, đây là gì ạ?

Nàng ấy thấy một góc bao lì xì lộ ra từ tay áo Oánh Nguyệt.

Oánh Nguyệt cúi đầu nhìn, nhớ ra:

– À, lão bá gia cho.

Nàng lấy ra, tâm trạng lúc mở vẫn rất nặng nề, chờ sau khi lấy ra tờ giấy bên trong thì từ từ mở to mắt.

Ngọc Trâm và Đỗ Quyên chỉ biết sơ sơ mấy chữ do Oánh Nguyệt rảnh rỗi dạy, vẫn chưa đủ để biết toàn bộ chữ trên giấy, Đỗ Quyên mờ mịt nói:

– “Một ngàn…” Một ngàn gì nhỉ?

Nàng ấy đọc hai chữ trong số mấy chữ lớn nhất in trên giấy, các chữ còn lại đều không biết.

Oánh Nguyệt… nuốt ngụm nước miếng, nói:

– “…lượng bạc.”

– “Một ngàn lượng bạc”?

Ngọc Trâm ghép lại đọc một lần, chợt phản ứng:

– Đây là một ngàn lượng bạc?!

Oánh Nguyệt ngây ngốc:

– Ừ.

Đây là tờ ngân phiếu của Đồng Đức tiền trang trong kinh, có thể dùng phiếu này để đổi bạc.

Hiện nay chi phí của nhà bách tính bình thường đều dùng đơn vị tiền đồng, rất hiếm thấy bạc chứ đừng nói tới ngân phiếu. Từ gia từng cho ra thượng thư một bộ, đương nhiên có ngân phiếu, nhưng ba chủ tớ các nàng trước giờ đều chưa từng thấy, số tiền mệnh giá lớn nhất mà các nàng có thể tiếp xúc là tiền mỗi tháng một lượng của Oánh Nguyệt.

Nghĩa là, tờ giấy nhẹ nhàng này tương đương tiền một ngàn tháng của Oánh Nguyệt… tới tám mươi ba tuổi vẫn còn dư.

Đỗ Quyên hoảng hốt hỏi:

– Tiểu thư, chúng ta… phát tài rồi ạ?

Oánh Nguyệt gật đầu không xác định:

– Hình như vậy.