Trương thái giám khoảng năm mươi tuổi, mày dài mắt nhỏ, từ tốn nói:
– Sao lại nói vậy?
Tiểu Phúc Tử kể lại những gì mình nghe ở Bình Giang bá phủ:
– Gia gia xem, cha đẻ nằm trên giường mà Phương bá gia vào phòng không thèm nhìn lấy một lần, chỉ kéo con lại nói hoài nói mãi. Sau đó con tuyên thánh chỉ, cũng là Phương đại công tử làm trước, ông ta mới làm theo, nếu con không nhắc nhở và không có Phương đại công tử ở đó thì ông ta sẽ để lão bá gia tự leo xuống giường quỳ thật đấy! Rõ đồ bất hiếu, lão bá gia bị mù mới trao tước vị cho ông ta.
Trương thái giám nheo mắt:
– Người ta muốn truyền gia nghiệp cho ai, liên quan gì tới con?
Tiểu Phúc Tử nói:
– Con chỉ xót cho Phương lão bá gia, năm xưa là một nhân vật anh hùng biết mấy, đánh cho bọn man di phương bắc không ngóc đầu lên nổi, khi được điều ra sông, ông đánh cho đám thủy tặc không ra thể thống gì kia chịu phục, giúp thành lập trạm gác thủy vận. Thế mà nay đến tuổi xế chiều, con cháu đứa thì chết đứa thì bất hiếu, chỉ còn lại một trưởng tôn còn ra hình ra dạng thì bị phỉ tặc biến thành người câm, haiz.
Trương thái giám trông như sắp ngủ tới nơi nhưng môi mỏng của ông hé ra, thốt lên lời nói như dao mà ý nghĩa bên trong thấm lạnh cả người:
– Được bao nhiêu tiền?
Tiểu Phúc Tử: …
Hắn cười hì hì, móc hà bao trong tay áo ra:
– Biết ngay với chút bản lĩnh của con không qua được tuệ nhãn của gia gia mà, mời gia gia xem ạ.
Hắn trút hà bao ra một con ngựa nhỏ bằng vàng.
Con ngựa này không lớn nhưng đặc ruột, sức nặng không tầm thường, vả lại thủ công vô cùng tinh tế, bốn vó tung bay, đầu ngẩng cao.
– Đại công tử Phương gia tuy không nói được câu nào nhưng trong lòng rất sáng tỏ, phong cách làm việc rộng rãi này đúng là khiến người ta thoải mái.
Trương thái giám hờ hững lướt nhìn:
– Con thấy là của Phương đại công tử cho à?
Tiểu Phúc Tử gật đầu:
– Đích thân Phương đại công tử nhét vào tay con, sai sao được ạ? Phương bá gia còn khách sáo tiễn con ra ngoài. Kể ra, con không truyền thánh chỉ cho ông ta nhưng cũng không trách được những biểu hiện của ông ta.
Trương thái giám cười nhạo:
– Ngu xuẩn!
Tiểu Phúc Tử: …
Hắn dè dặt hỏi:
– Gia gia mắng con hay mắng Phương bá gia ạ?
Sao hắn nghe thấy là lạ nhỉ.
Trương thái giám từ tốn nói:
– Phương bá gia đâu có ân oán gì với ta, ta mắng ông ta làm gì? Đương nhiên là mắng cái đồ ngu ngốc con rồi.
Tiểu Phúc Tử xụ mặt, quỳ xuống nói:
– Con ngu ngốc, ăn cơm không nhiều bằng gia gia ăn muối, nếu không đâu nhận gia gia làm gia gia chứ, xin gia gia chỉ dạy chỗ sai ạ.
Tiểu đồ đệ này tuy nhỏ tuổi nhưng đầu óc xem như sáng dạ, cũng có lúc thành thật, mặc dù ngoài miệng Trương thái giám không nể nang gì nhưng trong lòng rất thích hắn. Ông đá gọi hắn đứng dậy mới nói:
– Con tưởng Phương bá gia không thể hiện là vì con không truyền chỉ cho ông ta à? Đó là ông ta muốn hại cháu trai mình, tự con nghĩ xem, con vất vả đi một chuyến lại còn là truyền tin tốt, thế mà hai tay trống trơn trở về, lòng có thoải mái không?
Tiểu Phúc Tử sững sờ. Truyền lời cho Bình Giang bá phủ rõ ràng là một công việc béo bở. Kiểu gia tộc huân tước đời đời như họ không thiếu nhất là tiền, người trong cung đi chưa bao giờ về tay trắng, còn đi đến những nhà quan văn thì chưa chắc, có nhà đầu óc chậm chạp thì ngay cả chén trà còn chưa chắc cho uống nữa là.
Hoàng đế không trực tiếp ra lệnh cho một nội thị nhỏ nhoi như Tiểu Phúc Tử làm việc này, vốn là bảo Trương thái giám làm, Trương thái giám chiếu cố đồ đệ nên mới bảo hắn đi.
Tiểu Phúc Tử ngẫm lại:
– Đương nhiên không thoải mái, nhưng nếu vậy, con cũng sẽ không hận Phương bá gia, vì vốn dĩ không phải truyền lời cho ông ta.
Không hận Phương bá gia tức là hận Phương Hàn Tiêu. Dùng từ “hận” có hơi nặng, dù sao người ta không nợ gì hắn, nhưng không có được phần thưởng thông thường thì chắc chắn là trong lòng ấm ức không dễ chịu.
Nếu Phương bá gia không có mặt thì không tới lượt ông ta đưa phần thưởng, nhưng ông ta đã có mặt thì Phương Hàn Tiêu là vãn bối không lý nào lại vượt mặt trưởng bối để hành động. Nếu Phương Hàn Tiêu không phản ứng nhanh, ngơ ngác đợi Phương bá gia ra hiệu thì chỉ có thể tiễn Tiểu Phúc Tử đi và không thể vãn hồi.
– Thứ hai.
Trương thái giám giơ hai ngón tay lên huơ huơ với hắn:
– Phần thưởng này không phải của Phương đại công tử cho con. Con nhìn hà bao xem, đây là kiểu của nha hoàn dùng, có xứng với con ngựa vàng quý giá đó không?
Tiểu Phúc Tử cúi đầu nhìn, lúc này mới chú ý hà bao được dùng để đựng con ngựa vàng có màu hồng thêu hoa hải đường, chất vải bình thường, không đính vàng không đính bạc, một đại nam nhân như Phương Hàn Tiêu dù thích phong cách diêm dúa ẻo lả cũng không dùng loại giản dị thế này.
Khi ra khỏi cổng lớn của Bình Giang bá phủ, hắn đã trút con ngựa vàng đó ra xem và bị nó làm lóa mắt, sau đó chỉ vui hớn hở, đâu còn chú ý hà bao có kiểu dáng gì.
– Con ngựa vàng này không phải chuẩn bị để tặng, mà vì chuyện xảy ra đột ngột nên Phương lão bá gia tiện tay vơ đại một vật trong phòng bỏ vào hà bao của nha hoàn rồi cho thằng nhãi con đấy.
Trương thái giám nói rõ ra, Tiểu Phúc Tử cuối cùng đã hiểu: nếu con ngựa vàng là của Phương Hàn Tiêu thì nó sẽ không được đựng trong cái hà bao như vậy, mà không phải của Phương Hàn Tiêu thì là lấy từ phòng Phương lão bá gia, đương nhiên chỉ có thể là đồ của Phương lão bá gia.
– Tiểu Phúc Tử phải tu mấy kiếp mới có được đôi mắt sáng như gia gia đây chứ!
Tiểu Phúc Tử hoàn toàn bái phục:
– Tuy gia gia ở trong cung nhưng đôi mắt như đi theo con đến Bình Giang bá phủ, những gì con không biết, người đều có thể nhìn ra được.
– Lão bá gia đúng là dụng tâm vất vả.
Trương thái giám thở dài xa xăm:
– Bị bệnh đến như vậy mà còn nghĩ thay tôn tử mình, đút lót cho con. Cũng chỉ có lão bá gia mới vung tay được kiểu đó, chứ nếu con nhận thưởng từ Phương bá gia thì con ngựa vàng này chưa chắc đặc ruột hay rỗng ruột đâu.
Tiểu Phúc Tử cười nói:
– Cũng không trách Phương bá gia được. Lão bá gia trấn giữ Giang Hải hơn mười năm, đến tay Phương bá gia lại làm mất, đó đâu chỉ là mất một chức vụ mà là mất khoản thu nhập cuồn cuộn như sóng dâng biển lớn, bởi vậy đâu còn hào phóng nổi.
Trương thái giám lườm hắn:
– Đồ khỉ ranh, giờ nói nghe hay lắm, ta hỏi con, lúc nãy con nói Phương bá gia thế nào? Há miệng là nói người ta bất hiếu! Ta thấy con còn lợi hại hơn cả cha đẻ Phương lão bá gia của người ta đấy.
Tiểu Phúc Tử kêu oan:
– Gia gia, con nói thật mà, không thêm bớt tí nào đâu, Phương bá gia đúng là làm vậy đấy, bản thân ông ta chắc không nhận ra nhưng con nhìn thấy hết nên xót xa thay Phương lão bá gia.
– Vì ông ta không hề biết ơn Phương lão bá gia.
Trương thái giám chỉ thẳng điểm mấu chốt:
– Tuy ông ta kế thừa tước vị, nhưng tước vị đó qua tay Phương đại công tử mới tới ông ta. Qua một vòng đó thì ý nghĩa đã khác, nên đối với ông ta, tước vị đó là do tự ông ta kiếm chứ không phải được Phương lão bá gia cho.
Tiểu Phúc Tử nhìn con ngựa vàng nhỏ trong tay, lòng đương nhiên cũng trôi về quá khứ:
– Năm xưa không biết chuyện đó đã đi vòng vèo thế nào. Con thấy Phương lão bá gia cũng rất không yên tâm, bằng không cứ nói thẳng bảo Phương bá gia cho thưởng là được, đằng này cứ phải đợi ông ta ra ngoài rồi mới bảo Phương đại công tử đuổi theo.
Trương thái giám gật đầu tán thành:
– Câu này của con được đấy, ta để con ra ngoài thì con không chỉ mang theo tay mà còn phải mang theo mắt và tâm nữa.
Tiểu Phúc Tử gật đầu liên tục:
– Dạ, đa tạ gia gia dạy bảo.
Hắn bĩu môi:
– Có con cháu phiền phức thật, Phương gia đã xem như ít người rồi mà cách thế hệ còn đấu đá nhau thế, con thấy không thanh tĩnh bằng những người không có hậu như chúng ta.
Trương thái giám liếc hắn:
– Mới khen con sáng dạ thì lại nói lời ngu xuẩn! Con còn nhỏ tuổi, chờ con tới tuổi của ta, núi vàng núi bạc cũng không đổi được một hậu nhân cùng huyết thống, lúc đó con mới biết cảm giác không có hậu như thế nào.
Tiểu Phúc Tử cười toe toét:
– Không có thì không có thôi, con chỉ cần một người ăn no, cả nhà không đói, sau đó chỉ lo hầu hạ gia gia đến cuối đời là được. Con không phải Phương lão bá gia, không có gia nghiệp đồ sộ gì để truyền lại cả.
Hắn nói xong câu ấy, gian phòng yên tĩnh trong nháy mắt.
Ánh đèn chập chờn, Trương thái giám chậm rãi nói:
– Câu này thoạt nghe không có gì nhưng về sau đừng nói nữa.
Tiểu Phúc Tử rủ mi vâng dạ.
Nói Phương lão bá gia thì không sao, nhưng lỡ bị truyền đi thì không hay.
Tòa cung điện này của một người chí cao vô thượng ở, người đó có gia nghiệp lớn nhất thế gian nhưng không con nối dõi.
Giả sử vị chí tôn ấy nghe được, tức cảnh sinh tình, tiền đồ của Tiểu Phúc Tử sẽ trở nên nguy hiểm.
– Bước trong cung này, con cẩn thận thêm một trăm lần cũng không thừa.
Trương thái giám dạy hắn một câu rồi mới nói:
– Được rồi, ngày mai ta không sắp xếp công việc cho con, con ra ngoài cung chờ dẫn Phương đại công tử vào, con nhận quà quý của người ta thì nên ân cần chút, đừng để người ta cảm thấy tặng quà phí công.
Tiểu Phúc Tử vội đáp:
– Dạ.
Sau đó cười ton hót:
– Gia gia xem, con ngựa vàng này trông rất có tinh thần, gia gia đem về đặt trong nhà cũng là một ý hay ạ.
Trương thái giám trách mắng:
– Ta lạ gì mấy thứ này của con, cần con nịnh nọt chắc?
– Dạ phải, dạ phải.
Tiểu Phúc Tử cười hì hì:
– Nhưng đây là con tự nguyện biếu gia gia, gia gia không muốn cũng không được đâu ạ.
Hắn đứng dậy nhanh nhảu chuồn đi.
Trương thái giám lắc đầu bất đắc dĩ với bóng lưng hắn:
– Thằng khỉ này.
Lời tác giả:
Chương này bắt đầu hé mở tại sao Phương gia giàu đến vậy, không phải giàu bình thường mà là rất rất giàu, thấy hai chữ “thủy vận” là hiểu.
Về sau, không phải Phương bá gia không tìm được việc, mà là đem so với chức quan tổng binh thủy vận thì ông ta đều không ưng, kiểu như một người từng lãnh lương năm triệu thì không thể nào ưng nổi mức lương một triệu vậy á. (*  ̄3)(e ̄ *)