Gả Thay

Chương 30



Oánh Nguyệt ở Bình Giang bá phủ dần an ổn.

Những ngày này không ai gây phiền hà cho nàng, đương nhiên nàng cũng không gây phiền hà cho ai, nhìn bề ngoài chẳng khác mấy với lúc nàng sống trong tiểu viện hẻo lánh ở Từ gia.

Nghĩa là nàng xuất giá rồi, nhưng trượng phu Phương Hàn Tiêu có chẳng khác nào không có.

Y rất ít khi đến tân phòng.

Phương Hàn Tiêu vẫn đóng đô ở Tĩnh Đức viện, chỉ lo chăm sóc Phương lão bá gia, dường như không nhớ y và Oánh Nguyệt còn một chuyện quan trọng chưa hoàn thành: viên phòng.

Thời tiết đã vào tháng tư, trời ngày càng ấm áp, tốt cho người già như Phương lão bá gia. Trải qua đông lạnh đến ngày xuân, bệnh của ông dần khởi sắc, thời gian tỉnh táo càng lúc càng nhiều.

Điều này cũng đồng nghĩa ông càng có tinh thần lải nhải càm ràm Phương Hàn Tiêu.

Chuyện ông lải nhải chủ yếu chỉ có một: bảo y đừng ở đây nữa, siêng đến tân phòng nhiều vào.

Phương Hàn Tiêu không đi, chỉ nghe rồi dùng ba tờ giấy thay phiên ứng phó ông.

Phương lão bá gia vừa nghẹn vừa bất lực:

– Cháu thấy vợ cháu phiền thế sao? Vậy cháu cưới con bé về làm gì?

Phương Hàn Tiêu suy nghĩ, cuối cùng viết hai chữ đáp: “Không phiền.”

Phương lão bá gia đánh rớt tờ giấy, hung dữ nhìn y:

– Không phiền mà cháu còn không đi, cứ ở đây hoài, nói cho cháu biết, lão già này phiền cháu!

Chưa chắc ông biết chuyện cháu trai và cháu dâu chưa viên phòng, dù sao ông cũng là tổ phụ, không tiện hỏi cặn kẽ đến thế, vả lại có hỏi Phương Hàn Tiêu cũng sẽ không đáp. Nhưng cả ngày y toàn ở trước mặt ông, hiển nhiên bất lợi với kế hoạch bế chắt của ông rồi.

Phương lão bá gia đã có sức ra tay, Phương Hàn Tiêu quan sát, cảm thấy chắc không cần theo hầu bên cạnh ông cả ngày, bèn cất giấy, ra dấu tay ý nói mình muốn ra ngoài.

Phương lão bá gia gật đầu thỏa mãn:

– Vậy mới đúng chứ, đi mau đi.

Phương Hàn Tiêu ra cửa phòng, chỉnh lại xiêm y rồi rời đi.

Y không đến tân phòng mà đi thẳng ra cổng lớn bá phủ, tìm bằng hữu để giao lưu tình cảm.

***

Ngoài ngày bắt buộc đi yết kiến nọ, từ khi quay về tới nay, đây là lần đầu tiên Phương Hàn Tiêu ra ngoài, tin tức nhanh chóng được báo đến chỗ Hồng phu nhân, chẳng bao lâu lại đến trước mặt Oánh Nguyệt.

Oánh Nguyệt đang cùng Phương Tuệ trồng hoa.

Hoa họ trồng là tường vi bứng ngoài cổng viện, tổng cộng có ba bốn cây không hiểu sao mọc ở đó, Oánh Nguyệt thấy nó sống dưới chân tường rất tốt, ngỡ là hoa dại, lại mọc ngay cổng viện của nàng, dù động tới nó cũng không sao, thế là nàng bứng nó vào.

Nàng đang đào đất thì Phương Tuệ đến chơi, muội ấy thấy hứng thú bèn vui vẻ ngồi xuống đào cùng.

Hai người đều làm nên tay bẩn, Oánh Nguyệt thì đã quen, hồi ở nhà nàng chỉ có hai nha hoàn, rất nhiều việc nàng đều phải tự làm. Phương Tuệ thì khác, cô bé chưa từng làm việc gì bẩn như thế, Vương thị nhìn mà liên tục thở dài, nhưng cô bé cứ đòi ngồi đó không chịu đi, bà đành hết cách, chỉ có thể cố không để cô bé quẹt bùn đất lên mặt.

Phương Tuệ rất vui vẻ:

– Ma ma, trở về chúng ta cũng trồng cây, tự mình trồng hoa hóa ra lại thú vị như thế, trước đây bà toàn để nha hoàn chơi thôi.

Vương thị vội giúp cô bé xắn ống tay áo bị rơi xuống lên, nói:

– Tiểu tổ tông, không được đâu, người thích thì vào nhà hoa lấy hai chậu là được.

Đây đâu phải chuyện chơi, Phương Tuệ chưa làm bao giờ nên mới thấy thú vị chứ với đại thiếu phu nhân thì đó là công việc làm đã quen, nhưng lời này Vương thị không tiện nói.

Phương Tuệ không chịu:

– Tại sao? Con muốn trồng.

Vương thị cười nói:

– Nếu đại thiếu gia thấy tôi để tiểu thư thành cô bé bẩn thì tôi không thể ăn nói được.

Phương Tuệ bị ba chữ “cô bé bẩn” chọc cười khúc khích:

– Ăn nói gì với huynh ấy chứ? Ma ma, nếu huynh ấy mắng bà, ta sẽ bảo vệ bà!

Vương thị lắc đầu bất lực:

– Vậy tôi đa tạ tiểu thư.

Oánh Nguyệt ở bên cạnh vừa tìm một mảnh gỗ nhỏ nén đất xuống cho chặt vừa nghe mà cười theo. Nàng quen sống yên tĩnh nhưng rất thích Phương Tuệ ghé chơi, muội ấy là một cô bé hoạt bát, ở chung rất thoải mái.

Đang lúc chuyện trò vui vẻ thì một trong sáu nha hoàn tới, tựa như vô tình nói:

– Thưa đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia ra ngoài rồi ạ.

Oánh Nguyệt ngơ ngác rồi mới phản ứng lại, giơ miếng gỗ nói:

– Ờ.

Nói với nàng làm gì? Nàng đâu có quản Phương Hàn Tiêu.

Nàng quay đầu nhìn nha hoàn, thấy nàng ấy hình như không có gì khác để nói bèn quay đầu lại, tiếp tục gõ đất.

Nha hoàn sững sờ bị Phương Tuệ đuổi đi:

– Đứng tránh ra coi, ngươi chắn ánh nắng của ta, hoa này phải phơi nắng nhiều mới tốt.

Nha hoàn cúi đầu nhìn chậu hoa gốm dưới đất, trong chậu trồng cây tường vi nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo, chưa tới mùa nên không có nụ hoa nào, chỉ có vài chiếc lá xanh run rẩy xòe trong chậu.

Nàng ấy nghe lệnh đứng tránh ra theo bản năng, sau đó mới nhớ phải tìm câu khác để nói, bèn ra vẻ như tán gẫu:

– Đây là lần đầu tiên đại thiếu gia ra ngoài, không biết đi làm chuyện quan trọng gì nữa.

Phương Tuệ nói thẳng:

– Huynh ấy đi làm gì kệ huynh ấy.

Oánh Nguyệt gật đầu phụ họa, đúng vậy.

Phương Tuệ nhìn miếng gỗ của nàng cũng thấy thú vị, bèn vòi vĩnh:

– Đại tẩu, muội cũng muốn nén đất.

Oánh Nguyệt đưa miếng gỗ cho muội ấy, nhẹ nhàng nói:

– Nhẹ tay thôi, đừng nén chặt quá, cũng cẩn thận đừng đụng tới lá.

Lưỡi nàng đã khỏi, có thể nói chuyện như bình thường.

Phương Tuệ vâng dạ, đón lấy miếng gỗ nửa làm nửa nghịch.

Nha hoàn: …

Nàng ấy thực sự không tìm được kẽ hở nào để nói, lại không dám quá lộ liễu, đành buồn bực đi ra ngoài. Oánh Nguyệt không thèm quan tâm, nàng ấy vẫn được hành động tự do, thuận lợi đi đến chính đường, bẩm báo với Hồng phu nhân.

– Đại thiếu phu nhân không biết hướng đi của đại thiếu gia, cũng không biết ngài ấy đi làm gì ạ.

Nay cách ngày Từ nhị lão gia tới thăm đã hơn nửa tháng, Hồng phu nhân càng theo dõi tân phòng sít sao, nhưng không còn bất kỳ thông tin nào hữu dụng nữa, lòng nha hoàn cũng hơi thấp thỏm, sợ khiến Hồng phu nhân giận.

Sắc mặt Hồng phu nhân vẫn tốt, bà ta cài nhiều tai mắt vào tân phòng, ít nhất có thể chắc chắn Phương Hàn Tiêu và Oánh Nguyệt chưa viên phòng, lúc này nghe vậy thì cau mày:

– Hai đứa này đúng là…

Phương Hàn Tiêu không hài lòng Oánh Nguyệt nên không muốn đến là rất bình thường, nhưng theo nha hoàn bẩm báo, Oánh Nguyệt là tân nương cưới về cả tháng rồi mà vẫn cứ thế, chưa bao giờ chủ động chiều chuộng để nắm giữ trái tim trượng phu, dường như không mảy may sốt ruột cho hoàn cảnh chăn đơn gối chiếc của mình.

– Nó đang làm gì?

Hồng phu nhân hỏi.

Nha hoàn bất lực đáp:

– Dạ đang trồng hoa ạ.

– Hôm kia phơi sách, hôm qua đọc sách, hôm nay trồng hoa.

Hồng phu nhân nói:

– Tự tại gớm nhỉ.

Nha hoàn thầm nhủ trong lòng: phải đấy.

Theo quan sát của nàng ấy, lúc đại thiếu gia tới thì đại thiếu phu nhân mới khá căng thẳng, còn ngài ấy không tới thì cô ấy thoải mái lắm, ngồi đọc sách cả nửa ngày trời. Đại thiếu gia đưa sang rất nhiều giấy, thế là cô ấy cắt làm bìa sách hai lớp, bọc hết mấy quyển sách do lật xem quá nhiều nên có xu hướng hỏng, đồng thời gỡ ra dán lại mấy gáy sách bị gãy, cô ấy có thể ngồi làm công việc đó cả ngày trời không nhúc nhích.

Là một tân nương, điều duy nhất mà đại thiếu phu nhân làm giống tân nương chính là sửa soạn lại của hồi môn, sau đó dành toàn bộ thời gian vào đống sách vở. Thế này là thế nào chứ.

Chủ nhân như vậy cực kỳ dễ hầu, Oánh Nguyệt không quản gia nên không có việc nhà để lo, sách vở của nàng thì nàng tự xử lý, không nỡ để người khác nhúng tay vào, ngoài ra chỉ còn lại y phục và lương thực, tám nha hoàn lo chút việc vặt ấy đúng là nhắm mắt cũng làm xong. Càng khỏi kể nàng không hề kén chọn, đưa gì mặc nấy, cho gì ăn nấy.

Nhưng làm một tai mắt ngầm, nha hoàn cảm thấy quá khó. Chuyện mà Oánh Nguyệt chú tâm thì vượt quá phạm vi hiểu biết của các nàng, đôi lúc các nàng không tìm được từ chính xác để báo cáo lại với Hồng phu nhân.

Hồng phu nhân lại hỏi:

– Nó vẫn không quản các ngươi à? Tiêu nhi cũng không hỏi han gì?

Nha hoàn gật đầu:

– Dạ.

Trước khi đi, các nàng đều được Hồng phu nhân căn dặn rất nhiều, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là các nàng trông khả nghi, rất có thể phải đối mặt với những trò đấu đá, nhưng kết quả là không có gì cả.

Nha hoàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra một chuyện có thể báo cáo:

– Hai nha hoàn của đại thiếu phu nhân thường xuyên khuyên đại thiếu phu nhân hòa hợp với đại thiếu gia ạ.

Hồng phu nhân:

– Sau đó thì sao?

– Đại thiếu gia mãi không đến, thỉnh thoảng đến đều sẽ đi rất nhanh, họ cũng không có cách gì.

Hồng phu nhân xoa trán:

– Sao lại không có cách gì? Hai kẻ phế vật đó không có cách thì ngươi không biết nghĩ cách giúp à?

Nha hoàn:

– …Nô tỳ ạ?

Hồng phu nhân quyết định, muốn biết nhiều tin tức của Phương Hàn Tiêu, đầu tiên buộc phải tiếp xúc được với y, nếu y không đến tân phòng thì bà ta cài nhiều tai mắt vào tân phòng như thế có ích gì? Sáu người đó đều là người đắc lực của bà ta, chẳng lẽ thật sự bỏ phí đi hầu hạ người ta ở tân phòng à.

Hồng phu nhân nói:

– Đúng. Ngươi nói với mấy đứa kia, sau này phải khuyên đại thiếu phu nhân nhiều vào, nó không hiểu thì các ngươi dạy cho nó hiểu, đây cũng là vì muốn tốt cho nó, không được trượng phu thích thì sống có thoải mái không?

Trông đại thiếu phu nhân sống thoải mái quá đi chứ – trong lòng nha hoàn nghĩ vậy nhưng không dám nói, chỉ đáp vâng dạ.

Sợ không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị mắng, nha hoàn nhắc nhở kín đáo:

– Nô tỳ thấy đại thiếu phu nhân đúng là tiểu thư chân chính được nuôi ở khuê phòng, tuy đã gả đến đây nhưng về mặt này vẫn chưa nhạy bén…

Hồng phu nhân cũng biết điều này, bà ta thấy Oánh Nguyệt chính là quả còn non xanh, trầm tư chốc lát rồi nói:

– Trước tiên ngươi cứ khuyên nhiều vào, thực sự không được thì ta tự có cách chắc chắn được.

Bà ta cài nhiều người vào tân phòng như vậy, canh lúc Phương Hàn Tiêu ngẫu nhiên đến đó rồi đốt huân hương chẳng phải dễ như bỡn sao?

Lam: Đôi lúc thấy phe phản diện cũng đáng yêu :333