Phương Hàn Tiêu ra ngoài đi thẳng tới Kiến Thành hầu phủ.
Năm xưa khi còn ở kinh thành, người giao du thân nhất với y là trưởng tử chi thứ hai của Kiến Thành hầu phủ – Tiết Gia Ngôn. Hai người gần như cùng lớn lên bên nhau, hôm hôn lễ của y, Tiết Gia Ngôn cũng có tới.
Đúng lúc Tiết Gia Ngôn ở trong phủ, đang bị trưởng bối ép chọn công việc không muốn chọn, đang chán chường nghe mẫu thân là Trần nhị phu nhân càm ràm thì hạ nhân thông báo là Phương Hàn Tiêu đến tìm, hắn bèn nhảy cẫng lên:
– Mẹ, con có việc đi trước đây, công việc để nói sau ha!
– Nè, con…!
Trần nhị phu nhân đứng dậy, đuổi theo không kịp, đành lắc đầu bất đắc dĩ.
Ma ma bên cạnh khuyên nhủ:
– Là Phương đại thiếu gia tới tìm, Phương đại thiếu gia không phải người tính tình nghịch ngợm, cùng thiếu gia nhà ta đi giải sầu cũng không sao.
– Phương đại thiếu gia không nghịch, nhưng thiếu gia nhà chúng ta rất nghịch!
Trần nhị phu nhân thở dài:
– Lớn vậy rồi mà ngày ngày chỉ biết chơi, có công việc tốt thì vứt không chịu làm, cứ thế mãi sao được chứ.
Ma ma nói:
– Cũng không thể hoàn toàn trách đại thiếu gia ham chơi, chọn tới chọn lui đều là ở đô đốc phủ, trong lòng đại thiếu gia khó chịu, không muốn nhìn sắc mặt bên kia thôi.
– Ta biết, nhưng đây là mối quen biết tốt nhất mà chúng ta lo được rồi, đại nhi vào đó vài năm, chỉ cần không gây ra sai lầm lớn là có thể thăng cấp bậc, đi chỗ khác đâu được lợi như vậy chứ?
Trần nhị phu nhân phiền não ngồi xuống.
Ma ma nảy ra một ý:
– Phương đại thiếu gia về rồi, lần này không kịp nhưng lần sau cậu ấy đến, phu nhân mời cậu ấy vào ngồi chơi, đại thiếu gia trước giờ luôn nghe lời cậu ấy, biết đâu cậu ấy có thể khuyên đại thiếu gia thì sao. Hoặc không cần phu nhân nói, Phương đại thiếu gia cũng tự động khuyên rồi.
Lòng Trần nhị phu nhân dâng lên hi vọng, sau đó thở dài:
– Haiz, cậu trai Phương gia kia cũng thật đáng thương.
Đang yên đang lành bỗng mất vị trí thế tử, lại còn tàn phế, bây giờ khi nhắc đến, người ta chỉ gọi một tiếng “Phương đại thiếu gia”, danh xưng đó thì có đáng gì.
– Lần sau cậu ấy đến, ta sẽ nói với cậu ấy vậy.
Trần nhị phu nhân chợt nhớ ra:
– Phải rồi, không phải cậu ấy mới cưới vợ sao? Viết thiệp mời cả vợ cậu ấy nữa, mọi người ngồi xuống trò chuyện lại càng tốt. Không biết chuyện vợ cậu ấy là thế nào, ta mới nghe tin từ Từ gia mới biết, vốn dĩ hứa gả đại tiểu thư nhưng khi xuất giá lại thành tam tiểu thư, lúc đó không ai nói, sau này mới từ từ đồn ra, thật kỳ lạ.
Trần nhị phu nhân nghĩ tới đây liền hối hận:
– Thôi không mời nữa, lỡ nhà người ta có chuyện thì sao.
Ma ma cười nói:
– Theo tôi thì có thể mời được đấy. Nếu Phương đại thiếu gia không muốn thì cứ nói bừa mình bị bệnh là từ chối khéo được rồi. Nay Phương đại thiếu gia không thể nói, phu nhân chỉ mời một mình cậu ấy tới sẽ hơi bất tiện.
Trần nhị phu nhân nghĩ ngợi rồi nói:
– Cũng đúng, vậy cứ mời, còn tới hay không tùy cậu ấy. Bà gọi hai nha hoàn tới viết thiệp mời thay ta.
Ma ma vâng dạ rời đi.
***
Phương Hàn Tiêu và Tiết Gia Ngôn ra ngoài vào ngồi trong một nhã gian trà lâu, hiện đang nói đến hôn sự của y.
Tiết Gia Ngôn tò mò chết được:
– Phương thiếu gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải Từ gia chê mày nên giở trò đổi thứ nữ cho mày không? Tao vừa nghe tin từ Từ gia là muốn đi hỏi mày, nhưng sợ làm trễ nãi mày hầu hạ lão thái gia nên ráng nhịn tới giờ đấy.
Chưa đợi Phương Hàn Tiêu đáp, Tiết Gia Ngôn lại gấp gáp nói:
– Mày đừng ngại, cứ nói với tao, nếu thật như vậy, tao sẽ xử Từ gia lên bờ xuống ruộng luôn!
Phương Hàn Tiêu yêu cầu tiểu nhị đưa giấy bút, viết chữ “không”.
Tiết Gia Ngôn nhìn tờ giấy rồi nhìn y, sắc mặt âm u:
– Phương thiếu gia, mày… haiz, ông trời chết tiệt sao lại bất công thế chứ, hại mày ra thế này, thà mày cụt tay cụt chân còn tốt hơn, lão thái gia thương mày, biết đâu sẽ cố chấp thiên vị mày.
Bình Giang bá là quan võ, lịch sử không phải chưa từng có tướng quân cụt tay, nhưng bị câm mà lãnh đạo quân thì quá khó. Lúc quân tình khẩn cấp, tướng quân không thể ra lệnh mà viết giấy truyền đi thì sao kịp, thông thường quân nhân lại có trình độ văn hóa khá thấp, có người làm tới chức tam phẩm tứ phẩm mà không biết chữ nữa kìa.
Phương Hàn Tiêu: …
Y đặt bút xuống, đạp hắn một cú dưới gầm bàn.
Tiết Gia Ngôn cười khà khà:
– Tao nói vậy thôi chứ sao trù mày thật chứ.
Phương Hàn Tiêu lại viết hỏi hắn: “Mấy năm tao không ở kinh thành, mày sống thế nào? Giờ đang nhậm chức gì?”
Tiết Gia Ngôn cười toe toét:
– Không chức gì hết, gia không kiên nhẫn làm quan, toàn đi khắp nơi quậy thôi, chỉ là không có mày nên mấy huynh đệ quậy mất vui, không hứng gì hết.
Kiến Thành hầu nguyên quán Thục Trung, hiện nay trong phủ thỉnh thoảng có người dưới quê đến nương nhờ, Tiết Gia Ngôn nghịch ngợm, bắt chước giọng dưới quê, cho nên cứ mở miệng là “quậy”.
Phương Hàn Tiêu hơi nheo mắt lườm hắn, viết: “Mày định quậy như vậy cả đời à?”
Tiết Gia Ngôn nhìn trên giấy, lập tức che mắt như bị đâm:
– Ôi chao, Phương thiếu gia, sao mày còn lợi hại hơn mẹ tao thế, huynh đệ chúng ta nhiều năm không gặp, khó khăn lắm mày mới về, chúng ta phải hàn huyên vui vẻ mới đúng, nói chuyện này làm gì, há miệng là nói cả đời, đời thiếu gia đây còn dài lắm, gấp gáp gì chứ.
Phương Hàn Tiêu cười khẩy ha ha, viết: “Phải, không gấp, chờ đệ đệ đang bú sữa của mày leo lên đầu mày, leo tít tới mức mày với cũng không tới, lúc đó lại càng không cần gấp.”
Tiết Gia Ngôn: …
Hắn từ che mắt biến thành che ngực, gương mặt tuấn tú vặn vẹo:
– Phương thiếu gia, thù hằn gì dữ mà xát muối vào tim huynh đệ thế, sớm biết vậy tao không ra đây với mày đâu.
Phương Hàn Tiêu nói lời này đương nhiên là có nguyên nhân, những gia tộc có tước vị như họ chẳng mấy nhà được thái bình, nhà nào cũng có vấn đề riêng.
Vấn đề của Kiến Thành hầu phủ khác Bình Giang bá phủ. Kiến Thành hầu hiện nay gian nan đường con cái, tận bốn mươi lăm tuổi mà chỉ có một nữ nhi, trong khi đệ đệ Tiết nhị lão gia lại vô cùng thuận lợi, hết nhi tử này tới nhi tử khác chui ra, Tiết Gia Ngôn là trưởng tử.
Khi lão Kiến Thành hầu còn sống, thấy đại nhi tử không thịnh đường con cái nên có chút tâm tư thiên vị trưởng tôn hoạt bát đáng yêu là Tiết Gia Ngôn, bèn thu xếp muốn để Tiết Gia Ngôn làm con nuôi cho chi lớn.
Vợ chồng Tiết nhị lão gia ban đầu không muốn nhưng lão Kiến Thành hầu cứ khăng khăng, cộng thêm với tuổi tác của huynh trưởng mà không sinh được con thì nhận con nuôi là chuyện sớm muộn, mà nhận con nuôi thì ưu tiên chọn từ huynh đệ ruột trong nhà, nên đành miễn cưỡng đồng ý.
Ai ngờ chuyện thế gian đôi lúc thực không thể nào nói nổi, thủ tục cho Tiết Gia Ngôn làm con nuôi đã thu xếp gần xong, công văn cũng đã viết, chỉ còn mỗi bước mở từ đường tế tổ là hoàn tất thì một tiểu thiếp của Kiến Thành hầu được phát hiện đã mang thai hơn một tháng.
Ý của lão Kiến Thành hầu là vẫn nhận con nuôi, đứa con tiểu thiếp mang chưa biết là nam hay nữ, vả lại ông đã đứng ra ép chi thứ hai đồng ý, giờ tự dưng đổi ý, nếu đủ ngày đủ tháng mà tiểu thiếp sinh ra một nha đầu thì sao? Viết lại bản công văn đã hủy chắc? Tiết Gia Ngôn là con cháu Tiết gia đàng hoàng, còn là trưởng tôn chính thống, đâu thể để người ta tùy tiện gọi là tới đuổi là đi chứ.
Nhưng Kiến Thành hầu không đồng ý, kiên quyết hủy công văn nhận con nuôi, trả Tiết Gia Ngôn về.
Ông ta đã cược thắng, sau chín tháng, tiểu thiếp sinh ra đứa con trai mà ông ta mỏi mắt chờ mong.
Đã có con trai ruột thì càng không cần nhắc chuyện nhận con nuôi. Nhưng chi thứ hai bị đùa bỡn như vậy, đương nhiên trong lòng không thoải mái, nhưng không thoải mái cũng đành chịu, đâu thể kiên quyết nhét con cho Kiến Thành hầu, chưa kể Trần nhị phu nhân còn không nỡ kia kìa, đành ở nhà mắng Kiến Thành hầu một trận rồi thôi.
Nhưng Kiến Thành hầu chưa thôi, ông ta ẵm đứa con còn trong tã lót, dần dần có chút phòng bị Tiết Gia Ngôn. Con trai ông ta bé thế kia trong khi Tiết Gia Ngôn đã trưởng thành, ai biết sau này nó có bắt nạt con trai ông ta không? Đặc biệt Tiết Gia Ngôn còn suýt thành con nuôi của ông ta, đoạt vị trí thế tử của con trai ông ta.
Lúc ấy lão Kiến Thành hầu đã qua đời, Kiến Thành hầu không cần kiêng nể gì nữa, tuy hết thảy hành động đều như thường, nhưng khó tránh để lộ ý tứ qua vài chi tiết nhỏ. Tiết Gia Ngôn tuy tính tình hời hợt nhưng không ngốc, trước đây đại bá đối đãi với hắn thế nào, bây giờ lại đối đãi với hắn thế nào, hắn biết rõ.
Mà đã biết thì hắn không muốn hưởng ké vinh quang của Kiến Thành hầu, cũng không muốn nhận công việc do ông ta tìm cho.
Nhưng bảo tự hắn đi tìm việc thì…
– Tao không có bản lĩnh tìm.
Tiết Gia Ngôn xòe tay, hùng hồn nói:
– Tao không giỏi văn không giỏi võ, chỗ tao muốn thì không muốn tao, chỗ muốn tao thì tao lại không muốn.
Với thằng con như vậy, cha hắn là Tiết nhị lão gia cũng hết cách. Tiết nhị lão gia là người tốt, không có thói hư tật xấu nào của công tử nhà giàu như ăn uống cờ bạc gái gú, thậm chí còn không nạp thiếp, chỉ là đường làm quan đạm bạc, giữ một chức quan nhàn có cũng được không có cũng chả sao, nên đến lúc ra sức cho con thì lực bất tòng tâm, chỉ có thể trông cậy vào người thừa kế toàn bộ quyền hành gia tộc là Kiến Thành hầu.
Thế mà nhi tử lại không hòa hợp với Kiến Thành hầu, không chịu nhận công việc do ông ta tìm. Tiết nhị lão gia biết trong lòng con khó chịu nên không nhẫn tâm ép con dữ quá, cành roi giơ lên lại hạ xuống, để mặc nhi tử hai mươi tuổi đầu vẫn lông bông khắp chốn.
Có điều, dạng con cháu nhà quý tộc như Tiết Gia Ngôn, tiền đồ tối tăm đến mấy vẫn không lo ăn mặc, trình độ phá của cũng ở mức gia đình chấp nhận được, cánh nam nhân lêu lổng như hắn ở kinh thành nhiều lắm, cho nên Tiết nhị lão gia và Trần nhị phu nhân tuy sốt ruột nhưng bản thân Tiết Gia Ngôn vẫn thấy rất tốt.
Chẳng những tốt mà còn lo bận tâm đến Phương Hàn Tiêu, vừa cho điểm tâm vào miệng vừa nhồm nhoàm nói:
– Phương thiếu gia, đừng nói tao nữa, cha ruột mẹ ruột của tao đều còn, có thế nào cũng không kém được. Còn mày, sau này tính sao đây? Đúng rồi, lần này mày về sẽ không đi nữa chứ? Nếu đi, mày dắt tao theo với, chúng ta cùng nhau xông pha!
Phương Hàn Tiêu: “Không đi nữa, có đi cũng không dắt theo thằng vô dụng như mày.”
Tiết Gia Ngôn bị xát muối lần nữa, tức giận bưng chén trà lên ực hơn nửa chén vào miệng.
Phương Hàn Tiêu soạt soạt viết vài nét, đẩy qua ý bảo hắn xem.
Lòng tự tôn của Tiết Gia Ngôn liên tiếp bị tổn thương nên không muốn xem, Phương Hàn Tiêu không chiều theo, ịn giấy lên mặt hắn, nét mực trên giấy chưa khô, Tiết Gia Ngôn kêu oai oái, lấy tờ giấy xuống.
– Hả? Mày tìm việc cho tao à?
Tiết Gia Ngôn kinh ngạc:
– Việc gì?
Phương Hàn Tiêu nghĩ ngợi, viết: “Ngự tiền thị vệ, làm không?”
Đây là công việc rất thích hợp với Tiết Gia Ngôn, yêu cầu tố chất cá nhân không cao, chỉ cần xuất thân tốt, tướng mạo tốt, bề ngoài không làm hoàng đế mất mặt là được, mà đối với Tiết Gia Ngôn cũng rất vẻ vang, làm vài năm rồi chuyển sang chức quan võ khác cũng dễ.
Nếu lão Kiến Thành hầu còn sống thì có thể đưa Tiết Gia Ngôn vào làm từ lâu, nhưng ông đã qua đời, Tiết nhị lão gia không có năng lực này. Còn Kiến Thành hầu hiện nay suất lĩnh một quân trong ngũ quân đô đốc phủ, xuất phát từ tâm tư riêng nên toàn tìm việc trong đô đốc phủ cho Tiết Gia Ngôn. Tiết Gia Ngôn không muốn làm việc dưới trướng ông ta, bị ông ta giám sát và nghi kỵ, nên thà ăn chơi lêu lổng.
Bây giờ Tiết Gia Ngôn vừa nhìn là động lòng nhưng hơi do dự:
– Tốt thì tốt, nhưng Phương thiếu gia, mày…
Hắn muốn nói Phương Hàn Tiêu thành ra thế này, thân mình còn khó lo, lấy đâu ra cách giúp hắn?
Phương Hàn Tiêu viết: “Tổ phụ tao nay khỏe hơn rồi.”
Phương lão bá gia tuy đã từ chức nhưng làm chút việc này vẫn dễ như trở bàn tay, không cần đích thân ra mặt, chỉ cần viết một phong thư sai mang đến chỗ người có thể định đoạt chuyện này, cần thu xếp gì thì thu xếp là xong.
Mắt Tiết Gia Ngôn sáng lên, xoa tay cười khà khà:
– Chuyện này ngại quá, có phiền lão thái gia nhà mày không?
Phương Hàn Tiêu cười viết: “Mày nói xem, muốn hay không muốn?”
Đương nhiên là muốn!
Đến lúc đó hắn đứng ngay cửa điện, đại bá hẹp hòi nhìn thấy là không thể bớt hẹp hòi hơn nữa cho xem!
Tiết Gia Ngôn vừa nghĩ là thấy sướng rơn, gật đầu lia lịa.
– Phương thiếu gia, vẫn là mày chí cốt, không uổng công tao trông ngóng mày về, ngóng tới nỗi mắt có vết chân chim luôn này, mày nhìn, mày nhìn nè…
Hắn đang nói hăng say thì bên ngoài có tiếng âm nhạc vui mừng.
– Nhà ai tổ chức hỉ sự à?
Tiết Gia Ngôn cao hứng nhảy lên cửa sổ xem.
Phương Hàn Tiêu cũng rảnh rỗi, thong thả bước đến bên cạnh nhìn ra ngoài.
Không phải tổ chức hỉ sự chính thức mà chỉ là đưa sính lễ, dẫn đầu là hai con nhạn vàng dùng lụa đỏ buộc lại, theo sau là đoàn người khiêng đủ loại lễ vật, tiếng kèn tiếng sáo diễn tấu suốt dọc đường, vừa nhìn là biết đi làm gì.
Tiết Gia Ngôn tinh mắt, nhìn rõ cả chữ trên bảng hỉ của người ta:
– Ơ, Long Xương hầu phủ, tiểu tử Sầm Vĩnh Xuân tái giá à? Không biết cô nương nhà ai xui xẻo thế…
Hắn quay đầu nói với Phương Hàn Tiêu:
– Phương thiếu gia, tiểu tử này không biết mắc bệnh gì mà từ khi mày đi, nó cứ vô tình hay cố ý buông lời nói xấu mày, mấy huynh đệ đến tìm thì nó nhát cáy giả chết không thừa nhận. Hôm mày thành thân, tiểu tử đó cũng có mặt mũi tới, nếu không phải sợ phá hỏng ngày tốt của mày thì lúc đó tao chuốc gục nó rồi!
Phương Hàn Tiêu lười nhác quay trở vào, Sầm Vĩnh Xuân muốn cưới ai, y đương nhiên biết.
Nếu không có y thêm dầu vào lửa, hôn sự này chưa chắc có thể thành.
Tiết Gia Ngôn không biết nội tình, quay vào lải nhải theo:
– Hì, đúng rồi, để tao đi nghe ngóng, chờ đến ngày hỉ sự của nó, tao sẽ chuốc rượu nó tới mức nó không động phòng nổi, ha ha!
Hắn vô cùng phấn khởi, Phương Hàn Tiêu uống một hơi cạn sạch nửa chén trà còn lại, phất tay ra hiệu rời đi.
Tiết Gia Ngôn lưu luyến:
– Đừng mà, Phương thiếu gia, mới ra có lát đã về à? Tao dẫn mày đi chơi, nói mày nghe, mấy năm mày không ở đây, trong kinh có không ít trò hay lắm…
Phương Hàn Tiêu viết: “Tao về tìm việc cho mày.”
Viết xong, y đưa cho Tiết Gia Ngôn xem rồi vo lại hết.
– Ờ ờ, Phương thiếu gia, huynh đệ tốt!
Tiết Gia Ngôn vừa giơ ngón cái với y vừa theo sau y xuống cầu thang.