Gả Thay

Chương 33



Hôm sau trời đẹp quang mây, tháng tư gió thổi hây hây ấm lòng.

Oánh Nguyệt mặc bộ váy màu đỏ tươi, chính là bộ mà hôm đó Nghi Phương ôm đồm làm, chải búi tóc Kinh Hộc – đây là tay nghề của một trong sáu nha hoàn, bước lí nhí lên xe ngựa ở cổng trong.

Sau khi nàng lên xe, Phương Hàn Tiêu không cưỡi ngựa mà cũng lên theo, ngồi cạnh nàng, cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, chiếm hơn nửa thùng xe.

Các nha hoàn ngồi trên chiếc xe nhỏ phía sau, còn xe này không quá rộng nhưng trên xe chỉ có hai người ngồi, mới đầu Oánh Nguyệt chưa cảm thấy gì nhưng khi xe từ từ lăn bánh, nàng dần cảm thấy không thoải mái. Không nói chuyện cũng không làm gì, chỉ ngồi như thế hơi gượng gạo.

Nàng gả đi đã khoảng một tháng nhưng đây là lần đầu tiên ở cùng Phương Hàn Tiêu lâu đến vậy, vả lại dù nàng cố sức co rụt về hướng khác nhưng khi xe rẽ vẫn khó tránh va phải y, cánh tay nàng đè chặt lại, cảm giác rất quái lạ.

Sao y không cưỡi ngựa chứ, chắc chắn y biết cưỡi mà. Oánh Nguyệt không kìm được nhủ thầm.

Phương Hàn Tiêu trầm tư nhìn mặt nàng, Oánh Nguyệt giật mình. Nàng đâu có nói ra tiếng, chỉ nghĩ thôi mà, y cảm nhận được nàng “nói xấu” hả?

Nhìn xong, Phương Hàn Tiêu chắc chắn: nàng mập lên, mặt tròn ra.

Đêm nàng gả tới, y xách nàng đi tới đi lui như xách thỏ, lúc khống chế nàng bái đường, cánh tay mà y nắm mảnh mai quá đỗi, nhưng lúc nãy cánh tay sượt qua lại có cảm giác êm ái hơn rõ rệt. Trông nàng ngốc thế mà ăn được gớm, chẳng bao lâu đã tự nuôi mình béo ra rồi.

Oánh Nguyệt lúc này vẫn chưa biết y đang nghĩ gì, xe ngựa rời khỏi con đường khu Bình Giang bá phủ, bên ngoài dần trở nên náo nhiệt, bắt đầu xuất hiện tiếng tiểu thương rao hàng.

Ánh mắt nàng sáng lên, không còn quan tâm đến lúng túng bối rối gì nữa, bắt đầu chú tâm cân nhắc xem nên tìm cớ gì để có thể vén rèm xe ngựa. Nàng vừa mới nghĩ thì Phương Hàn Tiêu đã đưa tay vén hết toàn bộ rèm xe bên trái nhét lên trần xe, sau đó khoanh hai tay trước ngực dựa ra sau, đôi chân dài dưới vạt áo để thoải mái, còn lấn chỗ bên phía nàng.

Trên xe ngựa, Oánh Nguyệt ngồi không không có chuyện gì làm, y cũng rất chán, chứ không thì y quan tâm độ lớn cánh tay nàng làm gì.

Oánh Nguyệt: …

Nàng không chê y không cưỡi ngựa cũng không chê y chiếm chỗ nữa, nếu không có y, tự nàng chưa chắc dám thoải mái vén rèm xe ngựa như thế.

Bên ngoài rèm xe thực ra chẳng có gì hiếm lạ, người qua đường đi tới đi lui, các tiểu thương rao hàng, cửa tiệm san sát hai bên đường, chỉ là phong cảnh phố phường bình thường nhất.

Phong cảnh ấy với người khác là nhìn quen phát chán, nhưng với Oánh Nguyệt là lần đầu tiên nên nhìn gì cũng thấy mới mẻ, tiểu thương đầu phố làm kẹo đường hình người khiến nàng không dời nổi mắt, nói thế nào nhỉ… nàng nhìn chăm chú đến mức cứ như kẹo đường hình người ấy có thể lừa bắt cóc nàng.

Nàng thỏa mãn nhìn ngắm cả quãng đường, khi vào Kiến Thành hầu phủ, tâm trạng nàng vẫn đang vui phơi phới, cười khóe mắt cong cong.

Trần nhị phu nhân thấy vậy cười:

– Ôi đúng là một cô bé ngọt ngào!

Khách đến mặt mày vui vẻ, chủ nhân cũng thấy vui, Trần nhị phu nhân cho rằng mình hiểu rõ, Phương Hàn Tiêu có thể đưa cô vợ lẳng lặng bị thay này ra ngoài, mà trạng thái của Oánh Nguyệt tốt như vậy, chứng tỏ tình cảm của đôi vợ chồng son rất tốt, không có vấn đề gì đáng kể.

Bà không còn lăn tăn gì nữa, kéo Oánh Nguyệt đến bên cạnh mình, không ngớt lời khen nàng thanh tú đáng yêu.

Trong trải nghiệm cuộc đời ngắn ngủi của Oánh Nguyệt, phu nhân trung niên hoặc như Từ đại phu nhân hoặc như Hồng phu nhân, không có ai thân thiết hòa ái với nàng như Trần nhị phu nhân cả. Nàng chỉ biết đỏ mặt cười, thỏ thẻ khiêm tốn hai câu. Trần nhị phu nhân thấy nàng ngoan ngoãn lại càng thích, nói thêm với nàng mấy câu mới để nàng ngồi.

Với quan hệ giữa Phương Hàn Tiêu và Tiết Gia Ngôn, đôi bên xem nhau như người nhà nên không cần đặc biệt tránh né, Tiết Gia Ngôn và thê tử Mạnh thị đều ở trong phòng, sau khi hành lễ chào hỏi thì chia chủ khách ngồi xuống trò chuyện.

Mạnh thị và Oánh Nguyệt đều có vóc người nhỏ nhắn, trò chuyện mới biết hai người có xuất thân tương tự, phụ thân Mạnh thị hiện làm thông phán ở Thuận Thiên phủ, quyền hành không sánh được với tổ phụ Oánh Nguyệt làm thượng thư nhưng cũng là gia đình thư hương.

Tiết Gia Ngôn rất đắc ý chuyện này, khoe với Phương Hàn Tiêu:

– Khi cha mai mối cho tao, hỏi tao muốn thê tử thế nào, tao nói tao không kén chọn, xấu chút cũng không sao nhưng xuất thân phải giống thê tử của mày, tụi mình chơi với nhau từ nhỏ, có thể tán gẫu ba ngày ba đêm không chán, thê tử trong nhà cũng phải thân thiết như vậy mới được, tao tìm giống với mày cho khỏe. Phương thiếu gia, sao nào, tao không nói điêu chứ, lúc mày không có đây, tao cũng chí cốt lắm đấy.

Hắn cưới vợ vào hai năm trước, lúc đó Phương Hàn Tiêu vẫn chưa về nên hắn mới nói vậy.

Nhưng Trần nhị phu nhân nghe rất đau đầu:

– Lại nữa rồi, con cả ngày chỉ nói vớ va vớ vẩn, không sợ vợ con nghe sẽ giận à?

Mạnh thị không nói gì, ngồi một bên mím môi cười.

Tiết Gia Ngôn hùng hồn:

– Con cũng đâu nói sai, mẹ, con dâu con tìm về cho mẹ tốt lắm đúng không? Tính tình dịu dàng, vừa về là sinh cho mẹ cháu trai bụ bẫm, lại còn hiếu thảo với mẹ nữa.

Trần nhị phu nhân nói giọng bất thiện:

– Cho nên con bắt nạt vợ con tốt tính, còn không dịu dàng nữa thì không ở nổi với con rồi.

Tiết Gia Ngôn vờ như không nghe thấy, cười hì hì vỗ vai Phương Hàn Tiêu:

– Phương thiếu gia, mày phải cố gắng đấy, tao đã chuẩn bị con rể cho mày rồi, chỉ chờ rước dâu nhà mày về thôi!

Phương Hàn Tiêu: …

Tiết Gia Ngôn hăng hái thu xếp:

– Hổ nhi dậy chưa? Dậy rồi thì bế qua chơi một lát nào.

Nhi tử của hắn là Hổ nhi vừa tròn bảy tháng, hết ăn lại ngủ, trùng hợp lúc này bé mới ăn xong, vẫn chưa ngủ, bà vú bế bé qua, đôi mắt to đen lay láy rất có hồn tò mò nhìn dáo dác.

Tiết Gia Ngôn bước qua làm mặt quỷ pha trò trêu bé, tranh thủ giục Phương Hàn Tiêu:

– Phương thiếu gia, mau nhìn con rể mày, nó cười nè!

Không chỉ Hổ nhi mà người cả phòng đều không nhịn được cười, Trần nhị phu nhân bó tay với con trai, lười uốn nắn lời của hắn, ra hiệu bế đứa bé đến chỗ Oánh Nguyệt:

– Cho Phương đại thiếu phu nhân bế nào.

Oánh Nguyệt đang cười cùng mọi người, tâm trạng càng lúc càng thả lỏng:

– Ớ?

Bà vú đã nghiêng người đưa bé đến, Oánh Nguyệt không kịp từ chối đành nơm nớp vươn tay đón đứa bé còn thơm mùi sữa. Mạnh thị nhìn ra được nàng chưa bế trẻ con bao giờ nên hơi nghiêng người qua, cười khẽ giọng hướng dẫn nàng. Oánh Nguyệt làm theo lời nàng ấy nói, chậm rãi điều chỉnh lại tư thế.

Hổ nhi cực kỳ gan dạ, không sợ người lạ, được người lạ bế cũng không khóc, chỉ hơi mếu miệng.

Oánh Nguyệt không kìm được tò mò dán mắt vào bé, cơ thể bé bỏng của bé nằm mềm mại trong lòng nàng, bế rất có cảm giác.

Trần nhị phu nhân vui vẻ trêu:

– Tốt, con bế một lát, sang năm là cũng sinh được một bé trai mập mạp.

Mặt Oánh Nguyệt tức khắc đỏ lên, lúc này mới biết tại sao Trần nhị phu nhân cho nàng bế bé. Đối với việc mình xuất giá, nàng không hề có cảm giác chân thực chứ đừng nói tới chuyện sinh con, trong lòng nàng cảm thấy chuyện này cách mình xa tít tắp.

Nàng vô thức ngước nhìn Phương Hàn Tiêu đối diện, phản ứng của y vẫn như thường, y đưa tay kéo Tiết Gia Ngôn, đưa phong thư và tờ ghi chú cho hắn.

Tiết Gia Ngôn khó hiểu trút thư ra xem, lập tức mừng rơn:

– Ôi, Phương thiếu gia, mày làm nhanh quá đấy.

Trần nhị phu nhân như cảm giác được, vội hỏi:

– Sao thế?

Tiết Gia Ngôn nói với bà, bà vui không khép miệng:

– Con thật là, đâu gấp vậy chứ, không biết có ảnh hưởng đến sức khỏe lão bá gia không, đúng là phiền lão nhân gia rồi.

Bà đa tạ Phương Hàn Tiêu lần nữa, Phương Hàn Tiêu cười tỏ ý chỉ là việc nhỏ. Tiết Gia Ngôn mở giấy nhắn ra xem, lẩm bẩm đọc hai câu trên đó, Trần nhị phu nhân nghe vội nói:

– Tụi con nói chính sự thì mau tìm chỗ nào yên tĩnh ấy, không biết hôm nay lão gia có bận không, nếu không bận, về sớm được thì mọi người cùng thương lượng sẽ càng tốt.

Tiết Gia Ngôn nghe lời, kéo Phương Hàn Tiêu:

– Mẹ nói đúng lắm, nữ nhân nói chuyện mà chúng ta ở đây nghe cũng chán. Đi, Phương thiếu gia, tao dẫn mày đến nơi khác, lát nữa ăn cơm hẵng về.

Phương Hàn Tiêu quay đầu nhìn Oánh Nguyệt, nàng còn mang dáng dấp trẻ con lại bế một đứa trẻ, cảnh ấy chỉ có hai phần ấm áp, còn tám phần là buồn cười.

Nghe y sắp đi, ánh mắt trong veo của nàng thoáng nét hoảng sợ, đúng lúc đôi mắt đen láy của Hổ nhi cũng nhìn qua, hai đôi mắt tôn lên lẫn nhau, thật sự chẳng khác bao nhiêu.

Trần nhị phu nhân không biết Oánh Nguyệt sợ chỗ lạ, thấy vậy cười trêu:

– Đúng là phu thê tân hôn, nhìn xem, chỉ chốc lát thôi mà cũng không xa nhau được.

Bà nói vậy, Oánh Nguyệt xấu hổ cúi đầu không nhìn nữa, Phương Hàn Tiêu chỉ tùy ý liếc mắt, không nói gì, theo Tiết Gia Ngôn rời đi.

Hai người ra ngoài đi một lát, Tiết Gia Ngôn gọi một người hầu tới hỏi mới biết phụ thân là Tiết nhị lão gia vẫn chưa về. Giờ đang buổi sáng, chưa về là rất bình thường, chức quan này của Tiết nhị lão gia cũng tương tự như Từ đại lão gia, nhiệm vụ quan trọng nhất trong ngày chính là đi ứng mão (1), khác biệt ở chỗ Từ đại lão gia ứng mão xong không biết đi đâu, còn Tiết nhị lão gia là người chất phác nên quay về nhà.

(1) Ứng mão: quan lại ngày xưa vào giờ mão hàng ngày phải đến quan thự điểm danh.

Tiết Gia Ngôn đi thêm vài bước, chợt nhìn phía trước, kinh ngạc nói:

– Cha tao chưa về mà đại bá tao về kìa.

Phương Hàn Tiêu cũng thấy một người trung niên mặc áo bào đỏ tay áo rộng đang sải bước đi vào. Mặt ông ta vuông vức, gò má rộng, râu rậm, trông rất uy vũ. Phương Hàn Tiêu chơi thân với Tiết Gia Ngôn, trước đây thường xuyên qua lại nên đương nhiên nhận ra người trung niên ấy chính là Kiến Thành hầu đương nhiệm kiêm đại đô đốc của tiền quân đô đốc phủ – Tiết Hồng Hưng.

Tiết Hồng Hưng khác Tiết nhị lão gia, ông ta phải ngồi ở nha môn cai quản việc quân, công vụ bộn bề, vả lại theo Phương Hàn Tiêu tính, hôm nay là ngày đại triều, dù Tiết Hồng Hưng không đến nha môn cũng không thể về sớm thế này.

Theo sau Tiết Hồng Hưng là một nam nhân trông giống nông dân bình thường, Tiết Gia Ngôn bên cạnh bĩu môi:

– Lại nữa.

Tiết Hồng Hưng đã đến gần, Tiết Gia Ngôn tuy phàn nàn nhưng không thể không hành lễ, cung kính khom người nói:

– Đại bá về ạ.

Tiết Hồng Hưng dường như rất bận, liếc mắt sang Phương Hàn Tiêu cùng hành lễ bên cạnh, gật đầu rồi tiếp tục vội vã dẫn nam nhân kia đi tới thư phòng của ông ta, không nói câu nào.

Tiết Gia Ngôn đứng dậy, lườm bóng lưng ông ta.

Phương Hàn Tiêu kéo hắn.

Tiết Gia Ngôn hiểu ý:

– Ồ, mày nói người kia à? Không phải người trong phủ bọn tao mà từ quê lên, hai năm nay thường xuyên đến, không biết đến làm gì. Lần nào cũng đến mấy ngày là đi, đại bá thế mà chịu tiếp đãi họ, còn từng nói trong phủ bảo bọn tao chớ xem thường thân thích nghèo, ai biết là thân thích gì, dù sao tao chẳng quen ai cả. Vả lại, tao cũng có xem thường họ bao giờ đâu, chính đại bá mới kỳ lạ đấy, có vẻ xem trọng họ quá mức, vừa nghe nói có người dưới quê lên là ông ấy đang ở trong quân cũng lập tức chạy về, hừ, ai biết giở trò quỷ quái gì chứ.

Hắn lải nhải không dứt miệng cả quãng đường dẫn Phương Hàn Tiêu đến thư phòng Tiết nhị lão gia, đến nơi, Phương Hàn Tiêu lấy giấy bút viết hỏi: “Mày không biết thật à?”

– Hì, Phương thiếu gia, tao lừa ai chứ không thể lừa mày.

Tiết Gia Ngôn nháy mắt với y:

– Được, tao nói thật, có điều chỉ nói với mày thôi, mày không được nói với người khác đâu đấy.

Phương Hàn Tiêu cười nhạo, viết hai chữ trả lời hắn, không phải hứa giữ bí mật mà là: “Thục vương.”



Tiết Gia Ngôn suýt nhảy dựng, vội đoạt tờ giấy kia xé vụn vò lại, nhỏ giọng:

– Được lắm, Hàn Tiêu, sao tao thấy mày câm còn lợi hại hơn hồi chưa câm thế? Mấy năm qua mày không ở trong kinh mà sao đoán phát trúng phóc chuyện nhà tao vậy?

Phương Hàn Tiêu đổi trang giấy viết: “Mày nói tao biết với.”

Tiết Gia Ngôn gãi đầu:

– Tao chưa kịp nói, được rồi, mày vốn thông minh hơn mấy huynh đệ, đoán được cũng không lạ. Nhưng Phương thiếu gia nè, chỉ đại bá của tao có ý này thôi chứ chi thứ hai bọn tao không có đâu.

Hắn vừa nói vừa chỉ lên trên:

– …Mới hơn bốn mươi tuổi mà gấp cái nỗi gì? Chính đại bá cũng có đường con cái na ná vậy, lúc đã hết hi vọng thì tự dưng lòi ra một đứa…

Hắn lại chỉ lên trên:

– …Chưa chắc khác, đại bá tao đối chiếu với bản thân, chắc cũng nghĩ tới khả năng dã tràng xe cát.

Phương Hàn Tiêu lắc đầu, viết: “Khác.”

Tiết Hồng Hưng dẫu sao trước đây đã có một con gái, còn kim thượng không có mụn con nào.

Đến lúc này thì thẻ cược cũng nên đặt xuống rồi.

Bao gồm cả y.