Năm ngày thấm thoắt trôi qua, giờ lành trên thiệp mời của Long Xương hầu phủ sắp đến, thời gian bây giờ cũng đã bước sang tháng sáu.
Thời tiết dần trở nên oi nóng, cuối tháng năm còn có gió mát từng cơn nhưng vừa sang tháng sáu, sáng sớm bước ra ngoài đã bị hơi nóng phả vào mặt, khiến người ta bứt rứt bồn chồn.
Oánh Nguyệt còn đỡ, từ nhỏ nàng sợ lạnh không sợ nóng, dù vậy lòng nàng vẫn rối tinh rối mù, hoảng hốt bất an.
Hôm đó bị Phương Hàn Tiêu véo, nàng cảm thấy hình như mình trả giá quá đắt, chờ y hết giận sẽ bình tĩnh hơn, nhưng ngày cưới càng gần, nàng càng thấp thỏm lo âu.
Đến ngày hôm ấy, nàng như con rối được bọn nha hoàn chưng diện chải chuốt, buổi chiều mặt ủ mày chau ra khỏi cửa, trông không giống đi mừng cưới nhà người ta mà giống như chủ nhà đang gặp chuyện xui xẻo.
Phương Hàn Tiêu không cưỡi ngựa, vẫn ngồi bên cạnh nàng.
Oánh Nguyệt nhịn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, lí nhí:
– Chỉ bốn người chúng ta đi à?
Sắp xếp y hệt lần trước đến Kiến Thành hầu phủ: nàng dẫn theo Ngọc Trâm và Đỗ Quyên, Phương Hàn Tiêu đi một mình. Tính cả phu xe mới miễn cưỡng thêm được hai người.
Phương Hàn Tiêu dựa vào vách, gật đầu.
Oánh Nguyệt lại càng lo lắng, nhỡ đánh nhau thì sao đây?
Nàng ngập ngừng nêu ý kiến:
– …Hay là mang thêm vài người nhé?
Phương Hàn Tiêu im lặng một lát, hiểu suy nghĩ của nàng, y phì cười.
Oánh Nguyệt lờ mờ cảm thấy mình bị cười nhạo, có điều nhìn nét mặt y có vẻ rất thoải mái, tâm trạng trông khá ổn, nàng bị cười nhạo một chút cũng chẳng sao. Dù sao cũng đỡ hơn y vác bản mặt lạnh tanh như đi gây sự mà ngồi bên cạnh nàng.
Haiz, thật không biết Sầm thế tử nghĩ thế nào, trưởng tỷ có hay biết chuyện này không, nếu biết sao tỷ ấy không ngăn lại cơ chứ.
Trong mấy ngày chờ đợi, nàng hết suy rồi lại nghĩ, cảm thấy mình đã hiểu đại khái ý Phương Hàn Tiêu. Kẻ cướp vị hôn thê của y gửi thiệp mời đích danh y đến tham gia hôn lễ chính là thị uy với y, y không đi mới là yếu thế, dù giả vờ cũng phải giả vờ cho được bộ dạng điềm nhiên hờ hững để đi dự tiệc. Người hiếu thắng toàn như vậy, chứ đổi lại là nàng thì chắc chắn nàng sẽ không đi.
Long Xương hầu phủ cách Bình Giang bá phủ rất xa, tọa lạc ở khu vực khác, vì Long Xương hầu phủ thăng tiến sớm hơn, chiếm được địa thế tốt hơn Bình Giang bá phủ, gần cung thành hơn. Đồng thời nó cũng mang đến một vấn đề là phủ đệ không lớn như Bình Giang bá phủ, gần cung thành thì nhiều quan to quý nhân làm hàng xóm, hầu phủ tọa lạc ở đó chẳng nổi bật bao nhiêu.
Dọc đường, Oánh Nguyệt suy nghĩ lan man, khi xe ngựa dừng, nàng xuống xe nhìn sắc trời mới thấy họ đến không sớm không muộn, vừa đúng lúc.
Long Xương hầu phủ đang rất náo nhiệt, vừa vào đưa lễ vật liền có hạ nhân dẫn đường đưa nam nữ phân chia nhau đến khu dự tiệc.
Oánh Nguyệt hơi hoảng hốt, quay đầu nhìn Phương Hàn Tiêu, nói nhỏ:
– Khi nào về nhớ gọi ta nha.
Nàng thật sợ Phương Hàn Tiêu chứng kiến cảnh làm lễ sẽ bị kích thích, giận không kìm được, quên mất nàng mà tự bỏ về.
Phương Hàn Tiêu: …
Y nghĩ ngợi rồi ra hiệu Oánh Nguyệt xòe tay ra.
Oánh Nguyệt hiểu ý xòe tay.
Phương Hàn Tiêu viết từng nét chậm rãi: “Nhớ thì gọi.”
Oánh Nguyệt cúi đầu ngơ ngẩn: Có phải mình nhìn nhầm không? “Nhớ thì gọi” là ý gì? Vậy nếu không nhớ thì…?
Nhìn vẻ mặt tò te của nàng, mắt Phương Hàn Tiêu nhuốm ý cười. Y không giải thích nhiều, buông tay nàng ra rồi đi theo hạ nhân.
Oánh Nguyệt: …
Xung quanh người qua kẻ lại, nàng không thể đuổi theo, dây dưa kỳ cục, trước sự thúc giục lịch thiệp của hạ nhân, nàng đành chậm rì rì đi theo hướng khác.
Đại sự đời người như hôn lễ, rất đông khách đến chúc mừng, đương nhiên một phòng không thu xếp đủ, Oánh Nguyệt được dẫn vào một phòng khách nhỏ có bốn bàn tiệc, lúc nàng đến, khách chỉ vừa đến một nửa.
Quanh phòng có bốn nha hoàn hầu hạ đều mặc trang phục tươi tắn, hạ nhân do khách dẫn theo không tiện ở đây, quá ồn, đều được thu xếp trong phòng sát vách, nếu có việc cần gọi thì sai nha hoàn của gia chủ truyền lời.
Vậy là Oánh Nguyệt chỉ còn một thân một mình trong phòng.
Nàng dè dặt quan sát, nhận ra mình nhỏ tuổi nhất ở đây, những người khác thì… chưa kể gì khác, nàng chẳng quen biết ai cả.
Nàng nhìn người khác, người khác cũng nhìn nàng. Nữ khách trong phòng có quen có lạ, lạ thì có người quen giới thiệu rồi hàn huyên tán gẫu.
Oánh Nguyệt khác với họ, nàng hoàn toàn là một gương mặt mới, mọi người đưa mắt nhìn nhau vài lần, thủ thỉ vào tai, nhận ra không ai biết nàng nên đều lấy làm lạ. Vị trí ngồi tiệc không thể tùy tiện sắp xếp, khách có thể vào đây ngồi thì gia thế phải tương đương nhau.
Không lâu sau, có người tới mỉm cười chào Oánh Nguyệt.
Oánh Nguyệt không quen giao tiếp, đỏ mặt báo gia môn, người đó mới nhận ra:
– Hóa ra là tôn nữ nhà lão thượng thư, ta thường gặp tỷ tỷ cô, nhưng chưa từng gặp cô.
Nàng ấy thật sự có qua lại với Từ gia.
Oánh Nguyệt không báo thân phận nhà mẹ đẻ, nàng là người đã xuất giá, từ nay giao tiếp bên ngoài phải ưu tiên nhà chồng, nhưng vị phu nhân này vẫn có thể nói ra danh hiệu Từ lão thượng thư, chứng tỏ không chỉ quen biết Từ gia mà quan hệ còn khá thân thiết. Nếu quan hệ bình thường thì chỉ nói tới Từ đại lão gia, ra ngoài giao tiếp cũng không ai lướt qua phụ thân mà gọi tới danh xưng tổ phụ. Nàng ấy nói đến Từ lão thượng thư đã qua đời, thực tế chính là nâng cao thân phận cho Oánh Nguyệt.
Nàng ấy hữu hảo, nhưng người khác thì chưa chắc, trong phòng yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó đủ loại ánh mắt kinh ngạc đều nhìn sang.
Chuyện tiểu thư Từ gia gả thay qua miệng lưỡi cố sức lan truyền của Từ đại phu nhân khiến mọi người trong kinh đều biết. Tuy Từ đại phu nhân cố nói là trưởng nữ sinh bệnh mới thành ra như thế, nhưng nhìn vào việc chưa đầy ba tháng, Vọng Nguyệt đã đổi đời bám vào cửa lớn Long Xương hầu phủ, thì dù lúc đó Vọng Nguyệt thật sự bị bệnh, không thể xuất giá, người khác cũng không thể không nghĩ nhiều.
Giữa những ánh mắt muôn hình vạn trạng ấy, có hai ánh mắt vô cùng nổi bật.
Oánh Nguyệt bỡ ngỡ lần theo nó để tìm thì nhận ra thật trùng hợp, đó là hai phu nhân trẻ ngồi cùng nhau, chỉ hơi lớn hơn nàng một chút, khoảng trên dưới hai mươi, trang phục rất đẹp, da trắng nõn nà, hình tượng cao quý lá ngọc cành vàng, ngoại trừ ánh mắt như dao kia. Hai người đó ngồi gần nhau, mang đến cảm giác giống nhau, Oánh Nguyệt không thể ngó lơ.
Thấy nàng nhìn sang, họ vẫn không dời mắt, trực diện đánh giá nàng, cảm giác kỳ lạ do họ mang lại khác với người khác chỉ thuần túy hóng trò vui, khiến Oánh Nguyệt cảm thấy hơi quen thuộc. Sao giống ánh mắt hôm ấy Tiết đại cô nãi nãi nhìn nàng trong Kiến Thành hầu phủ ấy nhỉ?
Lúc đó Oánh Nguyệt không để bụng về Tiết đại cô nãi nãi, nhưng hiện tại nàng hơi đau đầu.
Lần đầu tiên ra ngoài đã gặp một “tình địch”, lần thứ hai ra ngoài thì gặp cả đôi, vậy nếu lần thứ ba ra ngoài thì…?
…
Oánh Nguyệt cảm thấy hơi khó hiểu, Phương Hàn Tiêu rất tuấn tú nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, chứ ở chung thì tính tình y vừa xấu xa vừa đáng ghét, lúc nãy còn dọa sẽ bỏ nàng lại kìa.
Những cô nương này có lẽ chưa thật sự tiếp xúc với y mới bị y che mắt. Không đúng, đâu phải cô nương, họ đều xuất giá rồi, xuất giá rồi mà còn nhớ nhung y, nhìn nàng với ánh mắt mũi tên, không biết họ nghĩ gì nữa.
Oánh Nguyệt lặng lẽ thở dài.
– Đúng là không ngờ…
– Ôi, người tính không bằng trời tính.
Hai phu nhân đối diện không chỉ nhìn mà còn cử động môi, nhẹ nhàng bình luận.
– Sớm biết như vậy…
– Sớm biết như vậy thì sao?
Người bị truy hỏi chỉ cắn môi không đáp.
Người nói trước nhẹ giọng chuyển chủ đề:
– Tiểu tiện nhân Từ Vọng Nguyệt tốt số thật, đạp người khác để nâng mình lên.
Người cắn môi không đồng tình:
– Tốt chỗ nào? Vừa thành thân đã làm mẹ, hạ thể diện thế mà cũng chịu. Vì vinh hoa phú quý, đúng là bất chấp.
Người lên tiếng trước cười:
– Nói cũng đúng, hôm nào gặp ả, ta phải hỏi ả cảm thấy thế nào.
Người cắn môi thở dài:
– Đáng tiếc…
Nàng ta chưa nói tiếc cho ai, nhưng từ những lời trước đó đương nhiên biết, giọng nàng ta thêm vẻ quyết tâm:
– Từ Vọng Nguyệt quá đáng, ngày này mà mời huynh ấy tới là muốn làm gì chứ.
Oánh Nguyệt ngồi vào bàn tiệc này không phải với tư cách người nhà đàng gái, vậy chỉ có thể là theo Phương Hàn Tiêu đến, xét theo quan hệ với Bình Giang bá phủ.
Người cắn môi cười lạnh:
– Để chứng tỏ trong lòng không mờ ám chứ gì. Tưởng mọi người đều ngốc, không nhìn ra ả diễn trò gì chắc.
Người lên tiếng trước càng nhỏ giọng hơn:
– Được rồi, cô đừng giận, ta nghe nói Long Xương hầu phu nhân không thích ả, tại Sầm thế tử cố chấp nên mới đồng ý. Sau này, ả không sống yên ổn đâu.
Người cắn môi gật đầu:
– Ta biết. Có số được vinh hoa phú quý, nhưng có số hưởng nó hay không lại là chuyện khác. Nè, đừng nhìn nàng ấy nữa, có người đến kìa.
Người lên tiếng trước cũng thấy có một người đến bên cạnh Oánh Nguyệt, bèn dời mắt:
– Ta biết rồi.
Người vừa đến là Mạnh thị.
Nàng ấy theo Tiết Gia Ngôn tới, bước chân vội vã, lúc ngồi xuống cạnh Oánh Nguyệt thậm chí còn hơi thở gấp:
– Từ muội muội, ta tìm được muội rồi.
Oánh Nguyệt bị người lạ trong phòng nhìn tới nhìn lui tới nỗi lưng toát mồ hôi, thấy nàng ấy xuất hiện thì mừng rỡ không thôi:
– Mạnh tỷ tỷ!
Tuy nàng và Mạnh thị chỉ từng gặp nhau một lần, nhưng so với người khác thì nàng ấy xem như thân thiết rồi.
Thấy Mạnh thị đi vội, đầu toát mồ hôi, nàng ân cần dùng quạt của mình quạt cho nàng ấy, vừa quạt vừa tò mò hỏi:
– Mạnh tỷ tỷ biết muội đến ạ? Tỷ tìm muội sao?
Mạnh thị cười đa tạ, gật đầu giải thích:
– Tỷ theo gia nhà tỷ tới, muộn hơn nhà muội một chút. Gia nhà muội đứng ở cửa đợi bọn tỷ tới, nhờ tỷ đến ngồi chung với muội, sợ muội một mình buồn.
Oánh Nguyệt mở to mắt:
– Thật á?
Mạnh thị cười:
– Đương nhiên là thật, tỷ hỏi nha hoàn về muội nhưng khách đông quá, ban đầu tỷ được mời sang chỗ khác, hỏi thăm một lượt, cuối cùng mới biết muội ở đây, thế là tỷ qua.
Oánh Nguyệt rất cảm động:
– Mạnh tỷ tỷ, vất vả cho tỷ quá.
Mạnh thị cười:
– Tỷ thì vất vả gì, tỷ cũng muốn ngồi chung với muội mà. Còn một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc, chúng ta tán gẫu chút.
Nàng ấy trêu:
– Chủ yếu là gia nhà muội nhờ vả, chứ gia nhà tỷ không chu đáo được vậy, muội muốn tạ ơn thì về tạ ơn ngài ấy ấy.
Oánh Nguyệt đỏ mặt.
Chàng cũng không quá xấu xa nhỉ.
Hèn gì trước đây lắm người thích, nàng lẳng lặng nhìn hai phu nhân đối diện.