Gả Thay

Chương 39



Đêm động phòng hoa chúc, lúc bảng vàng đề tên, là hai trong bốn chuyện vui lớn của đời người, chuyện thứ nhất là tiểu đăng khoa, chuyện thứ hai là đại đăng khoa.

Hôm nay Sầm Vĩnh Xuân sắp đạt được tiểu đăng khoa, nhưng nỗi vui sướng trong lòng hắn ta không thua kém trạng nguyên vào động phòng, đăng khoa cả đại cả tiểu. Nói cách khác là chỉ hơn chứ không kém.

Niềm vui sướng tràn trề ấy đều do tân nương tử hắn ta rước về mang lại. Khi hắn ta cưỡi con ngựa cao to, ngực đeo hoa đỏ trở về Long Xương hầu phủ, thấy Phương Hàn Tiêu ở bên trong thì niềm vui ấy dâng lên cực đại.

Thậm chí hắn ta còn trên lưng ngựa đã gọi:

– Hàn Tiêu!

Làm mọi người đang chen chúc ngoài cửa xem náo nhiệt đều nhìn sang.

Phương Hàn Tiêu đã được hạ nhân dẫn mời vào phủ, tìm Tiết Gia Ngôn trong đám nam khách nhưng không tìm thấy đành ra ngoài chờ, bởi vậy mới muộn đến lúc này.

Nghe gọi, y nhẹ nhàng quay đầu, đồng thời mặt không biến sắc đưa tay ngăn Tiết Gia Ngôn bên cạnh.

Tiết Gia Ngôn không an phận, muốn ra ngoài:

– Phương thiếu gia đừng cản tao, không đánh nó một trận thì tao không nuốt trôi cơn giận này!

Trước đó, thấy Long Xương hầu phủ làm lễ đính hôn, hắn nói muốn qua say xỉn với Sầm Vĩnh Xuân chỉ là lời nói đùa, sau đó không lâu được Tiết nhị lão gia dẫn đến cổng Cẩm Y vệ đồng tri, được làm hiệu úy canh gác cửa lớn trong cung, nên không đặt chuyện này vào lòng.

Mãi đến khi thiệp cưới được gửi đến Kiến Thành hầu phủ, hắn tan ca về nhà, nghe hạ nhân bàn tán mới biết Sầm Vĩnh Xuân thành thân với ai thì giận run người, hôm kia chạy đến Bình Giang bá phủ hẹn Phương Hàn Tiêu đi đánh hắn ta cho tàn phế.

Phương Hàn Tiêu cản hắn, nói mình không có ý gì với Từ Vọng Nguyệt, không thành thân với nàng ta cũng không có gì đáng tiếc. Tiết Gia Ngôn vốn đã nghe thuận lời khuyên, nếu Từ Vọng Nguyệt tốt, không làm gì có lỗi với huynh đệ hắn, thì gả cho người khác cứ gả, hắn đâu thể ngăn không cho người ta xuất giá. Nếu Từ Vọng Nguyệt không tốt, thì loại cô nương đó cũng không xứng với huynh đệ hắn, đi gieo họa cho người khác là tốt nhất.

Hắn thuyết phục bản thân nửa ngày, nhưng lúc này thấy bộ dạng xuân phong đắc ý của Sầm Vĩnh Xuân thì bao công sức đều công cốc, chỉ muốn kéo hắn ta xuống ngựa đánh cho một trận.

– Hàn Tiêu là để nó gọi à! Ai thân với nó chứ! Đồ không biết xấu hổ!

Tiết Gia Ngôn bị ngăn không ra được, tức giận lẩm bẩm.

Phương Hàn Tiêu cười khó đoán, đúng, trước đây y thật sự không thân với Sầm Vĩnh Xuân, gần như là người xa lạ.

Bởi vậy, nếu không có chuyện Từ Vọng Nguyệt, y không chắc chắn rằng Sầm Vĩnh Xuân lại mang oán niệm to lớn với mình.

Trong kinh có vô số công tử thiếu gia, xét huyết thống, xét văn võ, xét tài năng, mỗi người có phạm vi quen biết riêng, phạm vi mà Phương Hàn Tiêu dẫn đầu trước đây không dính dáng gì với Sầm Vĩnh Xuân.

Không có nguyên nhân gì đặc biệt, đơn giản là hai bên không hợp nhau, họ chỉ giống nhau về xuất thân, chứ chí hướng không hợp thì đương nhiên càng lúc càng xa cách. Phương Hàn Tiêu của trước đây nghĩ vậy.

Lúc đó, y quá trẻ, quá hăng hái, và cũng quá ngây thơ, không biết rằng với Sầm Vĩnh Xuân thì không phải vậy.

Sầm Vĩnh Xuân từng nỗ lực tiếp cận phạm vi của họ nhưng không thành công mà còn bị bài trừ.

Lúc đó, Phương Hàn Tiêu là Bình Giang bá thế tử, tương lai sẽ tiếp quản chức vụ quan trọng của Phương lão bá gia. Tiết Hồng Hưng không con nối dõi, Tiết Gia Ngôn kế tục là chuyện sớm muộn, đô đốc phủ do Tiết Hồng Hưng nắm giữ tuy không kiếm chác được nhiều như quan tổng binh thủy vận nhưng vẫn là chức vụ quan trọng ở trung ương, quyền cao chức trọng. Trong khi đó, phụ thân Long Xương hầu của Sầm Vĩnh Xuân chỉ có một chức quan nhàn hạ, thành thử thế tử hầu phủ như hắn ta thua kém cả trưởng tử chi thứ hai như Tiết Gia Ngôn.

Đám con cháu thế gia nhìn bên ngoài có vẻ tương đồng, chứ xét kỹ bên trong thì hơn kém nhau rất nhiều.

Bởi vậy, với Sầm Vĩnh Xuân, bọn Phương Hàn Tiêu không chơi với hắn ta không phải vì chơi không hợp mà vì họ xem thường hắn ta.

Những điều này đều là Phương Hàn Tiêu tình cờ biết được khi điều tra Long Xương hầu phủ, bởi vậy hơi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc rồi thôi, chỉ xem nó như một chuyện trong hồ sơ, tạm thời chưa nghĩ sẽ dùng nó thế nào, hoặc có dùng nó hay không.

Sự đời đôi lúc không biết nói thế nào, y không ngờ mình về kinh chưa được mấy ngày thì Sầm Vĩnh Xuân đã tự dâng nhược điểm đến trước mặt y.

Hiện tại, trước ánh nhìn của mọi người, y mỉm cười nhìn Sầm Vĩnh Xuân nhảy xuống ngựa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, tự dưng ra vẻ thân thiết chào hỏi y:

– Hàn Tiêu có thể tới, huynh vui lắm. Sau này chúng ta là liên khâm (1), chẳng khác nào huynh đệ ruột, lát nữa huynh kính đệ ba ly, đệ không được về sớm đâu đấy, huynh không cho đệ đi đâu!

(1) Liên khâm: anh em cột chèo.

Phương Hàn Tiêu gật đầu cười.

Y trông vẫn chói lóa như thuở trước, đứng giữa đám đông vẫn như hạc giữa bầy gà, bởi vậy dù cách một khoảng, Sầm Vĩnh Xuân vẫn có thể liếc mắt là nhận ra y, cũng vì thế mà trong lòng Sầm Vĩnh Xuân có chút khó chịu, nhưng rồi lại thoải mái ngay. Sao y có thể không tức giận chứ, y không yếu thế chỉ là biểu hiện bên ngoài, bên ngoài ngụy trang càng tốt thì trong lòng chắc chắn càng phẫn nộ!

Ánh mắt Sầm Vĩnh Xuân còn nhìn sang mặt Tiết Gia Ngôn, thấy Tiết Gia Ngôn trừng mắt nhìn mình, trong lòng càng phấn chấn. Phong thủy luân chuyển, năm xưa một thằng chi thứ hai cũng dám không coi mình ra gì, bây giờ bá phụ hắn có nhi tử ruột, đứa cháu như hắn chả là cái thá gì, càng nghĩ càng khiến người ta sảng khoái.

Phương Hàn Tiêu bận tâm chuyện khác, nhịn được cơn giận này, nhưng Tiết Gia Ngôn không nhịn được, nắm đấm đã sẵn sàng:

– Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy gia bao giờ à?

Tính hắn luôn thế, chưa bao giờ chịu thảo mai với người mình không thích, Sầm Vĩnh Xuân đã chịu lép vế trước hắn hai lần, lúc đó trong lòng rất ấm ức nhưng giờ lại ôn hòa nhã nhặn:

– Gia Ngôn, huynh lớn rồi mà sao vẫn xốc nổi thế? Ta nghe nói bây giờ huynh đã có chức vụ, là chuyện tốt, chúc mừng huynh, có điều huynh phải sửa tính lại, chẳng lẽ khi làm nhiệm vụ trước điện tiền cũng lỗ mãng như vậy sao?

Tiết Gia Ngôn nghe hắn ta nói đoạn đầu thì đã trợn mắt khinh thường, bởi vậy trước giờ hội của hắn đều không thích chơi với Sầm Vĩnh Xuân đấy! Ỷ lớn hơn hai ba tuổi mà đòi tham gia cùng, đã thế còn muốn làm lão đại, mở miệng là dạy đời người khác. Đang yên đang lành, chẳng ai muốn bị cha mình quản thúc, trong khi hắn ta là cái thá gì.

– Ta làm việc thế nào không cần ngươi xía vào, ngươi nhặt của người khác… Ui da!

Phương Hàn Tiêu véo mạnh hắn.

Tiết Gia Ngôn cũng biết mình sắp thốt ra lời khó nghe, tính tình hắn lỗ mãng nhưng thực không thể nói lời tổn thương người khác, đành hậm hực im miệng.

Sắc mặt Sầm Vĩnh Xuân lập tức khó coi, nhưng nhanh chóng thuyết phục bản thân, mình đâu có nhặt, mình cướp mà!

Cướp khỏi tay Phương Hàn Tiêu, đã thế còn trở tay nhét cho y một thứ nữ.

Phương Hàn Tiêu bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng chấp nhận thứ nữ kia, hiểu được cảm giác bất đắc chí của hắn ta năm xưa.

Đúng lúc này, tiếng pháo nổ đì đoàng đã đến hồi kết thúc, có người qua cười giục hắn ta:

– Tân lang, đến lúc bắn tên đá cửa kiệu mời tân nương ra rồi.

Sầm Vĩnh Xuân thuận miệng đáp:

– Ta biết rồi.

Hắn ta không thèm để ý Tiết Gia Ngôn nữa, tiếp tục nói với Phương Hàn Tiêu:

– Hàn Tiêu, ba ngày sau bọn huynh phải lại mặt, nghe nói lúc đệ cưới thê tử, đệ muội không cẩn thận va vào đầu bị thương nên chưa về được, đúng không? Vừa hay, lần này chúng ta về chung, đệ đừng trốn tránh không về đấy nhé. Dù trong lòng có gì không thoải mái, cũng không thể cả đời không qua lại với nhạc gia, đúng không? Nghĩ thoáng chút ha?

Hắn ta không vội đón Vọng Nguyệt ra khỏi kiệu mà chờ, thấy Phương Hàn Tiêu nghe lời mời của mình xong, ánh mắt hình như thay đổi như đang che giấu gì đó nơi đáy mắt, hắn ta càng không nỡ dời mắt, chỉ muốn dừng chân ở đây thưởng thức.

Cưới Từ Vọng Nguyệt, đáng, quá xứng đáng.

Phương Hàn Tiêu đối mắt với hắn ta chốc lát, cảm xúc nơi đáy mắt như sắp không kìm được, hơi quay mặt đi, gật đầu qua loa, giống như không thể nào đối diện với hắn ta, chỉ muốn đuổi hắn ta đi.

Sầm Vĩnh Xuân quả thực vô cùng đắc ý, nhận lấy cung tên từ người đến thúc giục, nói:

– Vậy chúng ta hứa rồi nhé, nếu đệ không đi, huynh sẽ sai người đến phủ mời đệ đấy.

Lúc này hắn ta mới chịu rời đi, bóng lưng đầy hãnh diện.

Tiết Gia Ngôn giơ nắm đấm với bóng lưng hắn ta:

– Bày đặt “nghe nói”, “nghe nói” này “nghe nói” nọ, nó đúng là nghe nói nhiều đấy, y như mấy bà tám.

Phương Hàn Tiêu chắp tay ở xa xa, cảm xúc đè nén nơi đáy mắt cuối cùng trào ra: hoàn toàn không phải tức giận mà là tức cười.

Quả nhiên, Sầm Vĩnh Xuân cưới Từ Vọng Nguyệt là vì không chịu được muốn khoe mẽ với y, có điều mức độ đắc ý đó vượt quá dự liệu của y, giống như nhà giàu mới nổi không chịu được cảnh áo gấm đi đêm vậy.

Thậm chí y chẳng cần thả mồi mà hắn ta đã vội vã cắn câu rồi.

Đây chẳng qua chỉ là bắt đầu, họ trở thành liên khâm, về sau chắc chắn sẽ có nhiều hoạt động thân thiết, đương nhiên, đều do Sầm Vĩnh Xuân chủ động. Trong mắt người khác, chẳng hạn trong mắt Long Xương hầu, y chỉ là bị ép, những thứ xấu xa bẩn thỉu giữa Long Xương hầu và Phương bá gia sẽ không dính dáng tới y, y hoàn toàn trong sạch.

– Hay!

– Tiễn pháp giỏi!

Tiếng hò reo nổi dậy, Sầm Vĩnh Xuân bắn một mũi tên vào bên cửa kiệu, đồng thời tiếng pháo và tiếng hỉ nhạc đều vang to rộn ràng.

Sầm Vĩnh Xuân bước tới vén màn kiệu, Phương Hàn Tiêu không có hứng thú xem, kéo Tiết Gia Ngôn. Tiết Gia Ngôn hậm hực:

– Hời cho nó. Không được, lát nữa tao nhất định phải chuốc nó say bí tỉ, Hàn Tiêu, mày đừng cản tao, tao chuốc không chết nó được đâu.

Về mặt này, Phương Hàn Tiêu đúng là không cần cản, y làm khẩu hình: “Cùng chuốc nó nhé.”

Không cho Sầm Vĩnh Xuân cảm giác y “không cam tâm” thì sao hắn ta có động lực tiến thêm một bước giúp y chứ.

Tiết Gia Ngôn cố gắng nhận dạng khẩu hình, vui vẻ:

– Được!

Rồi theo y vào.

Phương Hàn Tiêu không nói ngoa, chưa tới nửa canh giờ sau, chờ Sầm Vĩnh Xuân hoàn thành các lễ nghi bái đường, sang chúc rượu, y và Tiết Gia Ngôn thật sự chuốc cho hắn ta tới bến.

Có người tới khuyên, y nheo nheo mắt nửa cười nửa không, thần sắc thậm chí toát lên vẻ giang hồ, thể hiện rõ rằng người kia đang phá rối. Sầm Vĩnh Xuân thấy vậy thì đắc ý, các đường huynh đệ trong phủ muốn uống thay hắn ta, hắn ta đều không cần mà đẩy người ta ra. Đây là lần hắn ta uống rượu ngon nhất từ trước đến nay, từng ly đều là sự bù đắp cho thời thiếu niên âm u của hắn ta, sao có thể để người khác uống thay chứ!

Hắn ta uống với Phương Hàn Tiêu đến mức đầu óc lâng lâng, giọng nói cũng trở nên líu lại.

Phương Hàn Tiêu không thể nói nên không biết có líu lưỡi hay không, nhưng mùi rượu nồng nặc trên người y thì dễ thấy, có vẻ cách say khướt không còn xa.

Bàn của họ gần như là bàn rời đi sau cùng. Sầm Vĩnh Xuân đã say bất tỉnh nhân sự, các huynh đệ sợ hắn ta như vậy làm bẽ mặt, kiên quyết khiêng hắn ta đi.

Trong lúc đó, Oánh Nguyệt ở bên kia càng chờ càng quạnh quẽ, chờ tới khi những người trong phòng tới sau sắp về hết, nếu không có Mạnh thị bên cạnh chắc nàng khóc mất: mình thật sự bị bỏ rơi lại ư?

Chờ cuối cùng được dẫn ra ngoài, nhìn thấy Phương Hàn Tiêu, nàng vốn đã tủi thân, lại ngửi mùi rượu nồng nặc trên người y, nàng càng thấy không vui. Không sợ y bị kích thích sẽ sinh sự nữa, nàng bạo gan trách móc:

– Sao chàng lại uống tới mức này chứ?

Nàng phải đi chung xe với y về đấy, ngộp chết mất.

Phương Hàn Tiêu lờ đờ nhìn nàng, chợt nghiêng người về trước, hà hơi lên mặt nàng.

Oánh Nguyệt bị mùi rượu phả vào mặt phải nhắm mắt lại.

Chờ hoàn hồn, nàng tức tối giậm chân.

Đúng là y chả có điểm nào tốt cả!

Lời tác giả: Ừm thì… trước khi xảy ra biến cố, Phương đại đúng thật vạn người mê, chẳng những được các cô gái yêu thích mà còn bị các chàng trai diss, chỉ là lúc đó anh không biết, hoặc cảm thấy không đáng quan tâm.

Tiểu Oánh Nguyệt không giống những nữ chính khác của tui, cô ấy không thông minh, không đam mê cái đẹp, bởi vậy từ góc độ của cô ấy thì cô ấy không quá muốn gả cho một nam thần, cảm thấy rất phiền.