Oánh Nguyệt mượn phòng nhỏ của Từ đại phu nhân để rửa mặt.
Vừa rửa vừa thở dài.
Vì trước khi rửa mặt, nàng thoáng thấy hình ảnh của mình trong gương: mắt sưng húp, mũi đỏ hoe, má phình lên, đúng là xấu hãi hùng.
Nàng là một tiểu cô nương, bình thường không quá chú tâm chưng diện nhưng dẫu sao vẫn thích đẹp, nghĩ đến việc mình thế này ngồi ngoài cửa viện khóc lóc với Phương Hàn Tiêu… Đúng là không thể nhớ lại mà.
Phương Hàn Tiêu cũng lạ, thấy nàng xấu như vậy mà vẫn có tinh thần trách nhiệm với nàng. Nàng đi rửa mặt, y không quay về nhà chính ngồi mà vẫn canh giữ ở cửa, bảo nàng sao không sầu cho được.
Nàng đành che khăn lên mặt lâu một chút, tạm thời trốn tránh y, sau đó giả vờ đổi bên khăn, lấy xuống.
Trời nóng, nàng vốn không thoa son phấn, không xuất hiện vấn đề trang điểm lại, rửa mặt xong đúng lúc Từ đại phu nhân sai người sang gọi:
– Thưa tam cô gia và tam cô nãi nãi, phu nhân mời hai vị sang chỗ phu nhân dùng bữa ạ.
Oánh Nguyệt đáp lời, đứng dậy.
Tâm trạng nàng đã bình ổn lại, Tích Nguyệt không nói cho nàng biết là để bảo vệ bản thân, nàng vẫn cảm thấy nàng ấy không có lỗi. Chỉ là, các nàng không thể như trước đây được nữa.
Nàng cùng Phương Hàn Tiêu đến nhà chính, các nha hoàn vừa chuẩn bị xong bàn ăn, Vọng Nguyệt và Sầm Vĩnh Xuân đã ngồi vào chỗ, Từ đại phu nhân ngồi ở vị trí lớn nhất. Thấy Oánh Nguyệt, bà ta rất hả hê trên nỗi đau người khác, cố ý hỏi nàng:
– Tam nha đầu tranh cãi gì với tỷ tỷ thế? Tính nhị nha đầu trước nay hơi cứng nhắc, sợ con chịu thiệt.
Oánh Nguyệt không muốn tố khổ với bà ta, đáp:
– Dạ không có gì ạ, tự con không cẩn thận bị té mà thôi.
Trước mặt rể quý, Từ đại phu nhân không tiện truy hỏi nàng, chỉ nửa cười nửa không, tâm trạng vô cùng vui sướng.
Bây giờ bà ta không còn gì phiền não, nhi tử xa nhà có nhạc phụ trông nom, nữ nhi được gả đến cao môn, những tháng ngày này thật sự rất vui vẻ, nghĩ đến là có thể cười ra tiếng.
Sầm Vĩnh Xuân cũng đắc ý trong lòng. So sánh với nhau, hắn ta cướp Vọng Nguyệt xinh xắn rộng lượng trong khi Phương Hàn Tiêu bất đắc dĩ cưới một thứ nữ khóc nhè như trẻ con, ấu trĩ, rõ ràng kém hơn Vọng Nguyệt nhiều.
Hắn ta lại lên tinh thần tán gẫu với Phương Hàn Tiêu, Phương Hàn Tiêu nghe không tỏ vẻ gì là mất kiên nhẫn, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu thì có gì đâu mà mất kiên nhẫn.
Đến khi đủ loại thức ăn ngon được bưng lên, Sầm Vĩnh Xuân cuối cùng cũng hài lòng ngừng nói.
Hắn ta từng bị Phương Hàn Tiêu chuốc say mà không rút ra được bài học, cảm thấy hôm nay quá hãnh diện, vẫn muốn uống với Phương Hàn Tiêu. Phương Hàn Tiêu không sao cả, tửu lượng của y đủ chuốc ngất hai gã Sầm Vĩnh Xuân không thành vấn đề, nên uống cùng hắn ta.
Oánh Nguyệt có chút không vui. Lại uống nữa!
Lát lại người thối đầy mùi rượu về cho mà xem.
Nhưng nàng không quản được, đành lặng lẽ ăn.
Lần này Sầm Vĩnh Xuân không định uống say bất tỉnh ở nhạc gia, cảm thấy đủ thì dừng, cũng bắt đầu ăn.
Men say của hắn ta sau bữa ăn dần ngấm, Vọng Nguyệt thấy mắt hắn ta lờ đờ, nàng ta muốn ở lại nhà mẹ lâu hơn, bèn dịu dàng khuyên nhủ, hỏi hắn ta có muốn đến thư phòng Từ đại lão gia nghỉ ngơi xong hẵng đi hay không.
Lúc tâm trạng tốt, Sầm Vĩnh Xuân rất dễ nói chuyện, gật đầu đồng ý.
Vọng Nguyệt vui vẻ, đích thân dìu hắn ta, Từ đại phu nhân cũng liên tục sai nha hoàn giúp đỡ hầu hạ.
Không ai giữ Oánh Nguyệt và Phương Hàn Tiêu lại, nàng cũng không muốn ở đây thêm, nói nhỏ với y:
– Chúng ta về nhé?
Y gật đầu, đứng dậy cáo từ Từ đại phu nhân.
Từ đại phu nhân chỉ mong đuổi họ đi, lập tức đồng ý một cách qua loa.
Oánh Nguyệt cùng Phương Hàn Tiêu rời đi.
Ra khỏi cổng lớn, lên xe đi được một đoạn, nàng bị lắc lư mệt mỏi, sắp nhắm mắt trong mùi rượu nhàn nhạt của Phương Hàn Tiêu bên cạnh thì chợt nhớ ra một chuyện, nàng sực tỉnh, bật thốt:
– Ôi là trời!
Tích Nguyệt gây đả kích cho nàng quá đột ngột, nàng quên béng chuyện chuộc người nhà Đỗ Quyên rồi!
Phương Hàn Tiêu khó hiểu quay đầu nhìn nàng.
Oánh Nguyệt ân hận giải thích cho y nghe, tại nàng hết, đã mang cả ngân phiếu theo, thế mà xảy ra sự cố là quên sạch sành sanh chuyện muốn làm!
Phương Hàn Tiêu nghe xong, thò người ra ngoài, vỗ phu xe, ra dấu tay.
Phu xe thô giọng đáp:
– Gia muốn quay lại ạ? Gia làm rơi đồ ạ?
Phương Hàn Tiêu gật đầu.
Phu xe đáp:
– Dạ được!
Phu xe nhoài người ra hô với phu xe của hai chiếc xe nhỏ phía sau:
– Quay lại, quay lại Từ gia, gia muốn lấy đồ!
Phu xe của xe nhỏ đáp:
– Biết rồi!
Hai chiếc xe chuyển hướng quay lại Từ gia.
Oánh Nguyệt ngại ngùng, lòng đầy cảm kích:
– Đa tạ chàng.
Phương Hàn Tiêu đỡ lấy cơ thể nàng nghiêng ngả do xe chuyển hướng, khóe môi cong lên, lắc đầu.
Họ đi chưa xa, chẳng bao lâu đã quay lại trước cổng Từ gia, Ngọc Trâm và Đỗ Quyên ở xe sau nhảy xuống trước, bước tới dìu Oánh Nguyệt xuống xe.
Oánh Nguyệt đưa tay ra, cười với Đỗ Quyên:
– Ta quên mất chuyện của em, em cũng không nhắc ta một tiếng.
Người thân của Đỗ Quyên, đương nhiên nàng ấy nhớ, nhưng Oánh Nguyệt khóc tới mức đó, sao nàng ấy có thể đem chuyện của mình ra quấy rầy chủ nhân được, thế nên nhẫn nhịn không nói, nghĩ rằng thôi để lần sau đến sẽ nghĩ cách, tâm trạng hơi thất vọng.
Nào ngờ được quay lại, nàng ấy vui còn không hết, cười nói:
– Đa tạ đại thiếu gia, đa tạ đại thiếu phu nhân!
Đoàn người đi vào trong, cô gia và cô nãi nãi vừa mới đi nên người gác cổng không cần cản, cho họ vào.
Qua bức tường bình phong, đến ngoại viện thì nghe tiếng ồn ào cách đó không xa, trong đó có tiếng khóc và tiếng quát mắng của nữ nhân. Âm thanh không quá lớn nhưng có tính xuyên thấu rất cao.
Bước chân Oánh Nguyệt dừng lại, Đỗ Quyên giật mình:
– Hướng đó là thư phòng của lão gia, xảy ra chuyện gì thế?
Oánh Nguyệt không biết, nhưng Phương Hàn Tiêu không chút chần chừ đi thẳng về hướng âm thanh, nàng cũng hơi tò mò, đi theo.
Trạch viện Từ gia hơi lớn hơn nhà quan lại bình thường trong kinh nhưng thua xa Bình Giang bá phủ, chẳng bao lâu, họ vòng qua mấy cây cối che chắn, đến nơi xảy ra chuyện.
Nơi này đã có nhiều người vây quanh, đều là hạ nhân đang chen nhau ngoài cửa thò đầu hóng hớt.
Phương Hàn Tiêu cao, bước tới phía sau nhìn vào, mày kiếm của y nhướng lên, đẩy vài hạ nhân phía trước tránh ra rồi quay đầu kéo Oánh Nguyệt đến bên cạnh mình.
Oánh Nguyệt nhìn rõ tình huống trong phòng, giật mình hít sâu:
– …Nhị tỷ?
Thực tế y phục Tích Nguyệt vẫn rất chỉnh tề, đang co mình trong góc cách Sầm Vĩnh Xuân một khoảng, nhưng bản thân sự xuất hiện của nàng ấy ở đây đã là không thích hợp rồi.
Và Phương Hàn Tiêu được xác thực thông tin.
Qua những lời mất khống chế vừa khóc vừa mắng của Vọng Nguyệt, y chắp vá được đại khái những gì đã xảy ra.
Nguyên nhân không phức tạp, Sầm Vĩnh Xuân say rượu đến đây nghỉ ngơi, Từ nhị tiểu thư Tích Nguyệt lén lút mò vào, đang lôi lôi kéo kéo với hắn ta thì Vọng Nguyệt thương phu quân, đích thân bưng bát canh giải rượu mới nấu xong đến và bắt quả tang.
Thế là ầm ĩ.
– Các ngươi ở đây làm gì, trốn việc à, kéo mỗi đứa đi đánh hai mươi gậy mới được!
Đây là lời Từ đại phu nhân vội vã chạy tới. Vọng Nguyệt bắt quả tang, tức giận choáng váng, không quan tâm gì khác, hạ nhân mới bu đen bu đỏ bên ngoài phòng.
Từ đại phu nhân nghe tin chạy tới, đầu óc vẫn còn tỉnh táo, việc đầu tiên bà ta làm là đuổi hết những người không liên quan đi.
Hạ nhân sợ bà ta, chạy như ong vỡ tổ. Phương Hàn Tiêu vẫn đứng bên cạnh cửa, không nhúc nhích.
Từ đại phu nhân không hiểu sao y quay về, sa sầm mặt:
– Tam nha đầu, tam cô gia, hai con sang nơi khác ngồi nhé.
Giờ bà ta cũng không kịp hỏi mục đích của họ khi quay về.
Phương Hàn Tiêu không đi, Oánh Nguyệt thấy y không đi thì cũng không nhúc nhích. Nàng không kìm được nhìn vào trong, vừa giật mình vừa ngơ ngác, đồng thời hơi lo cho Tích Nguyệt. Sao tỷ ấy lại làm vậy chứ, làm vậy là đắc tội chết với Từ đại phu nhân còn gì.
Nàng đang nghĩ ngợi thì cánh tay chợt bị ai đó khều khều.
Nàng ngẩng đầu, thấy Phương Hàn Tiêu nhìn sang, nàng nhìn lại, cảm giác hình như y đang ra hiệu gì đó với mình. Nhưng ra hiệu gì mới được chứ?
Cô nàng ngốc nghếch này.
Phương Hàn Tiêu không nhìn nàng nữa mà chuyển sang nhìn Đỗ Quyên phía sau rồi vỗ vai Oánh Nguyệt, bảo nàng nhìn.
Oánh Nguyệt hiểu ra, xấu hổ, nàng đúng là dễ phân tâm, may có Phương Hàn Tiêu nhớ giúp chuyện nàng muốn làm.
Nàng vội nói với Từ đại phu nhân:
– Thưa phu nhân, mẫu thân và đệ đệ của Đỗ Quyên vẫn ở trong phủ này, con muốn họ đi theo, con mua…
Nàng định nói nàng mua họ lại cũng được thì cánh tay chợt bị Phương Hàn Tiêu chọt, tuy nàng không hiểu nhưng vẫn ngậm miệng, quay đầu nhìn y.
Y không biểu hiện gì khác, chỉ khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa phòng, nhìn Từ đại phu nhân.
Oánh Nguyệt đứng bên cạnh y, chẳng khác nào hai người chắn hết cửa phòng.
Tiếng khóc mắng của Vọng Nguyệt trong phòng vẫn không ngừng vang lên. Sầm Vĩnh Xuân ban đầu không nói gì, hắn ta vừa say vừa mệt, chưa rõ tình hình đã bị ồn phát phiền, cộng thêm thấy Phương Hàn Tiêu chắn bên ngoài, trước đây hắn ta cho rằng Vọng Nguyệt hào phóng, không ngờ bây giờ hệt như phụ nhân chua ngoa đanh đá, làm mất mặt hắn ta. Mất mặt trước người khác thì thôi, nhưng khúc mắc thời niên thiếu khiến hắn ta không chịu nổi khi mất mặt trước Phương Hàn Tiêu, bèn mắng Vọng Nguyệt:
– Được rồi, ta có làm gì đâu, sao nàng lắm lời thế!
Từ đại phu nhân nghe vậy đau lòng, muốn vào nhưng Phương Hàn Tiêu không cho vào. Bà ta không thể xô y ra để vào, hạ nhân hóng hớt đã bị bà ta đuổi, những nha hoàn bà ta mang đến chẳng ai có vẻ là có thể lay động Phương Hàn Tiêu, bà ta đành bực bội chán nản nói:
– Được rồi, có gì to tát đâu, hai hạ nhân thôi mà, con muốn thì ta cho con là được!
Đỗ Quyên kêu lên mừng rỡ, quay đi tìm người.
Phương Hàn Tiêu không vội, xòe tay ra.
Từ đại phu nhân sắp giận phát điên:
– Khế ước bán thân, đem khế ước bán thân tới đây!
Một thằng câm mà sao đáng ghét thế!
Đỗ Quyên nhanh chóng đưa hai người thân của nàng ấy tới, nha hoàn cũng vội vàng chạy đi lấy khế ước bán thân đem tới.
Thường thì con cháu hạ nhân không nộp khế ước bán thân lên nha môn mà nộp cho chủ là xong, có người nộp có người không nộp, dù sao không sợ họ trốn, vì họ không có thân phận chính thức bên ngoài, không có hộ khẩu, ra ngoài chưa chắc sống tốt hơn trong phủ.
Phương Hàn Tiêu nhìn, thấy không có sai sót mới đưa cho Oánh Nguyệt, đồng thời cuối cùng cũng tránh khỏi cửa phòng.
Từ đại phu nhân không chờ được nữa, xông vào.
Loại chuyện bất chính trong nhà thế này, Phương Hàn Tiêu không hứng thú xem, ra hiệu Oánh Nguyệt đi.
Oánh Nguyệt chần chừ, lại nhìn vào trong phòng. Nàng có thể đưa hai hạ nhân đi, nhưng nàng biết mình không thể quản được Tích Nguyệt. Tỷ ấy trước giờ luôn có chính kiến hơn nàng, có lẽ chuyện hôm nay cũng là ý của tỷ ấy.
Nàng không rõ cảm xúc trong lòng là gì, cúi đầu rời đi.
Trên xe quay về, nàng mới hoàn hồn lại: nàng giấu đem theo tờ ngân phiếu một ngàn lượng, Đỗ Quyên cũng gói theo bạc vụn, kết quả không mất đồng nào đã đưa được người về rồi ư?
Đây đương nhiên không phải tình cờ, cũng không phải Từ đại phu nhân nổi thiện tâm, mà là Phương Hàn Tiêu giỏi chớp thời cơ.
Lúc nàng chỉ biết khiếp sợ thì y đã nghĩ đến việc chắn đường Từ đại phu nhân.
Chênh lệch tâm cơ thế này đúng là…
Khụ, nói sao nhỉ, đôi lúc y xấu xa cũng tốt lắm.