Gả Thay

Chương 47



Hôm nay Tiết Gia Ngôn không có ca trực, đến tìm Phương Hàn Tiêu chơi.

Hắn rất không vui, vì nghe người gác cổng nói hôm qua Sầm Vĩnh Xuân cũng đến đây. Thế là vừa gặp Phương Hàn Tiêu, chưa kịp nói chuyện nghiêm chỉnh, hắn đã bô lô ba la oán trách, nội dung cốt lõi là: Sao lại để thằng oắt kia vào đây?!

Phương Hàn Tiêu dùng bút giải thích một hồi, rằng mình chỉ đùa bỡn hắn ta mà thôi. Tiết Gia Ngôn đọc xong, hăng hái đòi gia nhập, y đáp qua loa, bảo hắn đang mang chức trách, phải lấy công việc làm trọng, đừng ẩu tả bên ngoài. Viết cả một trang giấy, Tiết Gia Ngôn mới nuối tiếc buông tha.

Hắn cảm khái:

– Phương thiếu gia đừng nói nữa, đứng nửa ngày cũng không dễ dàng gì. Tháng đầu tiên ngày nào tao về lưng cũng bị căng, tới nay mới từ từ quen.

Rồi chia sẻ với Phương Hàn Tiêu chủ đề mới:

– Hôm qua tiểu triều, đúng lúc tao thay ca đến trực ở Văn Hoa điện, mày đoán xem tao nghe được gì?

Bình thường nơi tổ chức tiểu triều không lớn lắm, các thị vệ đứng ngoài cửa có thể nghe được tiếng động bên trong.

Phương Hàn Tiêu nhướng mày: Hửm?

Mắt Tiết Gia Ngôn sáng rực:

– Thục vương tung chiêu mới, nhi tử thứ hai của ông ta năm nay đến tuổi cưới vợ. Con dâu của đám con cháu phiên vương trước giờ đều không do họ chọn mà phải dâng thư lên triều đình, qua Tông Nhân phủ và Lễ bộ khảo sát chọn ra đối tượng phù hợp với gia pháp tổ tông rồi mới dâng lên xin ý kiến, đúng không?

Phương Hàn Tiêu gật đầu.

Kỳ thực theo luật pháp thuở khai triều, tất cả con dâu của phiên vương tông thất đều do triều đình lo liệu, Lễ bộ chọn ngày chọn nữ tử rồi phân theo nhu cầu.

Nhưng theo thời gian, tông thất sinh sôi càng lúc càng đông, triều đình tuyển tú quá dồn dập dễ tổn thất dân lực, không tuyển thì kẻ tông thất xui xẻo đó có thể đến ba mươi vẫn chưa có vợ. Bởi vậy luật pháp vẫn như cũ nhưng thực tế tiến hành nhẹ đi một bước, để các phiên vương tự chọn hôn phối xong báo lên triều đình, sau khi được cho phép là có thể thành thân.

Đối với bản thân chư vị phiên vương thì đây là chuyện tốt, ban đầu họ không được quyền chọn, triều đình cho ai là phải nhận người nấy, bây giờ ít ra được chọn trong phạm vi giới hạn.

Nhưng Thục vương lại hành động khác. Ông ta chủ động dâng thư nhờ triều đình tìm giúp một nàng dâu cho nhi tử.

Nếu là lúc bình thường, triều đình sẽ mặc kệ ông ta. Con một phiên vương, lại còn là thứ tử, sau này cũng bị giáng tước thành quận vương, thậm chí không đủ tư cách nhập kinh yết kiến. Mà bình thường triều đình cũng chỉ triệu gọi thân vương, chứ quận vương thì đừng có mơ, cả đời bị giam ở đất phong, muốn xuất thành đi dạo cũng phải báo cáo xin phép trước với triều đình.

Bởi vậy danh hiệu nghe dọa người chứ thực tế hoàn toàn đứng ngoài trung tâm quyền lực.

– Nhưng Phương thiếu gia biết không, ai bảo…

Tiết Gia Ngôn chỉ lên trên, nói tiếp:

– …không được, phải nhận con nuôi, nếu nhận từ nhà Thục vương thì trưởng tử nhà đó đã nhận phong thế tử, không thể thừa tự nhà khác, phía dưới có hai nhi tử, không phải đứa thứ hai thì là đứa thứ ba. Đứa thứ hai là đích xuất, ưu thế hơn đứa út là thứ xuất, đã thế còn lớn tuổi hơn.

Cái này không cần giải thích, từ câu đầu tiên hắn nói là Phương Hàn Tiêu đã hiểu: Thục vương trông như xin dâu, thực tế là đang bày tỏ lòng trung thành.

Giả như hoàng đế chọn thứ tử của ông ta, thì hành động này của ông ta đồng nghĩa giao ra quyền chọn thái tử phi, hoàng đế cho ai thì nhận người nấy, mọi thứ đều theo ý của hoàng đế.

Có lay động được hoàng đế hay không thì không biết, dẫu sao thêm được cho phe mình một điểm cộng cũng là chuyện tốt.

Phương Hàn Tiêu viết: “Ý do đại bá mày đề xuất à?”

Tiết Gia Ngôn kinh ngạc vỗ vai y:

– Phương thiếu gia ghê dữ ta! Thế mà cũng biết!

Phương Hàn Tiêu: “Vốn dĩ không biết, nhưng mày tới tìm tao là tao biết.”

Chuyện này chắc chắn liên quan đến Tiết Gia Ngôn. Nếu không thì hắn đi làm đã nhiều tháng, nghe không ít tin tạp nham, tại sao hắn không tìm đến y mà chỉ tìm y vì chuyện này.

Tiết Gia Ngôn trấn định lại:

– Thú thực tao cũng không chắc. Có điều, mày nhớ hai tháng trước mẹ tao mời mày đến nhà tao chơi, đúng lúc gặp người dưới quê tao đến. Người ở quê đó đi một thời gian thì Thục vương làm ra chuyện này, mày tính xem thời gian có khớp không? Dù sao tao cảm thấy đại bá của tao không thoát khỏi liên quan.

Kiến Thành hầu Tiết Hồng Hưng vốn theo phe Thục vương, Tiết Gia Ngôn nghi ngờ như vậy không phải không có lý.

Hắn âu sầu nói tiếp:

– Phương thiếu gia, không giấu gì mày, tao sợ đại bá tao lún quá sâu vào phe phái Thục vương, tương lai xảy ra chuyện sẽ liên lụy đến nhà bọn tao. Tuy hai nhà đã tách riêng, nhưng nếu triều đình muốn xét nhà chém đầu thì ai quan tâm mày có tách riêng hay chưa chứ.

Phương Hàn Tiêu tùy ý viết: “Sợ gì, có xảy ra chuyện cũng là Lộ vương xảy ra chuyện trước.”

Tiết Gia Ngôn mờ mịt:

– Tại sao?

Phương Hàn Tiêu: “Cây to đón gió.”

– Ừ ha.

Tiết Gia Ngôn hiểu ra:

– Mày nói thế… đúng. Tiếng hô hào hưởng ứng Lộ vương trong triều quả thật nhiều, bắt ai cắn ai đều được ngôn quan nói đỡ, quả là mịa nó như thần.

Phương Hàn Tiêu rất thản nhiên: “Thần tài thì có chứ thần gì.”

– Mày đừng chê, những người đó thật sự không phí công đâu. Tao thấy hoàng thượng có vẻ xuôi xuôi rồi.

Phương Hàn Tiêu khẽ cau mày: “Thật à?”

Phương gia bây giờ người thì già bệnh, người thì nhàn rỗi, không ai nhậm chức trong triều, y muốn biết tin tức nhanh, muốn điều chỉnh kế sách, đúng là đôi lúc không thể kịp.

Tiết Gia Ngôn gật đầu:

– Mấy ngày đầu tao đi làm, hễ nhắc tới là hoàng thượng không vui, còn kéo một vị quan nói năng không chừng mực ra ngoài cho ăn gậy, may mà không bảo tao đánh, tao không muốn làm việc đó đâu. Thế rồi từ từ xuôi xuôi, giờ mà nhắc cũng chịu nghe được hai câu.

Phương Hàn Tiêu viết: “Ai nhắc cũng không giận hết à?”

Tiết Gia Ngôn:

– Phải không nhỉ? Mấy lần tao trực thì là vậy.

Phương Hàn Tiêu trầm tư. Với tiền đề Lộ vương được nhiều đề cử nhất, thì có lẽ ông ta thật sự có thể xoay chuyển tình thế.

Chứ một khi chọn được con nuôi, thì đại thế đã mất.

Bởi vậy không thể trách Thục vương sốt ruột, mượn việc nhường quyền chọn hôn phối cho nhi tử để mong hòa nhau một ván.

Y viết: “Triều đình có đồng ý thỉnh cầu của Thục vương không?”

Tiết Gia Ngôn gật đầu:

– Hình như hoàng thượng hơi dao động, đồng ý ngay lập tức.

Với tình hình hiện tại, đúng là hoàng thượng không có lý do không đồng ý. Ông không nhất thiết chọn con nuôi từ nhà Thục vương, ban cái ân này không phải chuyện gì to tát, dù sao là Thục vương tự xin, hoàng đế có thể nắm quyền chủ động nhiều hơn, cớ sao lại không làm.

– Hai vị vương gia này, ai cũng có chỗ lợi hại riêng. Tao thấy nếu họ gặp mặt trực tiếp, có thể đánh nhau đấy.

Tiết Gia Ngôn tấm tắc:

– Họ quậy như thế làm Hàn vương vốn như tàng hình giờ nổi bật hẳn. Ê, theo mày thì tiên Hiếu Từ hoàng hậu năm xưa có thật sự ngược đãi hoàng thượng không?

Tiên Hiếu Từ hoàng hậu là kế hậu, mẫu thân của Hàn vương. Năm xưa khi bà còn tại thế, nghe nói hoàng đế lúc đó là thái tử rất không hợp với bà, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì người ngoài không biết. Nhưng xét thấy sau khi đăng cơ, hoàng đế thẳng tay đẩy nhi tử của bà là Hàn vương đến Cam Túc, chứng tỏ lời đồn ấy là có nguyên nhân.

Phương Hàn Tiêu cụp mắt viết: “Tao không biết.”

Tiết Gia Ngôn cũng chỉ tán gẫu tùy tiện, tiếp tục chủ đề trước đó của mình:

– Tao đoán là có. Mày biết tại sao vị quan kia bị kéo ra ngoài đánh không?

Hắn tự hỏi tự đáp:

– Vì ông ấy nói với hoàng thượng là…

Hắn đứng dậy, nghiêm mặt, nhại giọng vị quan đó:

– “Bệ hạ đến nay chưa nhận con nuôi là có ý định ‘huynh chung đệ cập’ (1) sao ạ?”

(1) Huynh chung đệ cập: anh chết thì truyền ngôi cho em.

Phương Hàn Tiêu nhướng mày.

Tiết Gia Ngôn nhìn sắc mặt y, nháy mắt:

– Ghê chưa? Đám quan này đúng là thứ gì cũng dám nói.

Khuyên hoàng đế nhận con nuôi thừa tự thì chỉ là cảm thấy hoàng đế không sinh được con, nhưng câu “huynh chung đệ cập” kia chẳng những thế còn an bài cả hậu sự cho hoàng đế.

Phương Hàn Tiêu hiểu chỗ bị chọc giận của hoàng đế: Không chỉ vậy, nếu thật sự “huynh chung đệ cập” thì hoàng đế không có lựa chọn. Hàn vương là đích xuất, điều này không thể bàn cãi, dù hoàng đế ghét ông đến mấy cũng không thay đổi được, trong khi Lộ vương và Thục vương chỉ có thể dựa vào phe phái.

Còn nhận con nuôi thì hoàng đế sẽ có quyền phát ngôn với nhi tử tương lai của mình.

Có lẽ bị câu này kích thích nên tuy hoàng đế phạt đánh vị quan kia nhưng cuối cùng cũng xuôi xuôi chuyện nhận con nuôi.

Phương Hàn Tiêu nghĩ ngợi chốc lát, viết: “Những lời này, mày đừng nói ra ngoài.”

Tiết Gia Ngôn:

– Biết mà, thì không thể nói ra ngoài nên tao mới tới nói với mày đấy thôi.

Có câu hắn không tiện nói, sợ bị Phương Hàn Tiêu đánh: Phương thiếu gia bị câm nên nói chuyện với y cho cảm giác an tâm hơn, cũng khiến hắn muốn nói nhiều hơn, cảm giác như y chắc chắn sẽ giữ bí mật, giống cái hốc cây vậy.

Hắn tán gẫu thêm vài câu, giãi bày cho thư thái rồi vui vẻ nhấc chân rời đi.

***

Phương Hàn Tiêu bước trên con đường đá xanh, không có đích đến cố định. Y chỉ muốn bước đi cho kích thích tư duy, vừa đi vừa nghĩ cả quãng đường, lúc ngẩng đầu thì nhận ra mình đã tới tân phòng.

Dưới ánh tà dương tháng sáu, mấy cây tường vi dại bên ngoài tường viện tân phòng được Oánh Nguyệt tỉ mỉ chăm sóc yêu thương đã bò lên tường một đoạn, nở ra những đóa hoa be bé đỏ hồng, vừa kiều diễm vừa tươi mới.

Y không chút chần chừ, bước chân vào.

Sau khi vào, y hiếm hoi thấy Oánh Nguyệt đang không đọc sách mà ngồi chung với hai nha hoàn, cùng ngẩn người trước đống bạc vụn và tờ ngân phiếu trên bàn.

Tuy là chạng vạng nhưng trán y cũng toát mồ hôi, mặt đỏ lên. Ngọc Trâm vội đi vắt khăn vải, Đỗ Quyên châm trà.

Phương Hàn Tiêu xử lý qua loa, xong gõ vào đống bạc vụn trên bàn với ý hỏi.

Oánh Nguyệt hơi ngượng nhưng vẫn thật thà trả lời y:

– Ta muốn kiếm tiền.

Phương Hàn Tiêu gõ tiếp: Tại sao?

Ý này không khó hiểu, Oánh Nguyệt đáp:

– Ta mới dùng một khoản to mà.

Lúc gửi đi nàng không hề do dự, chứ thực ra vẫn có chút đau lòng. Bởi vậy nàng cảm thấy mình nên học kiếm tiền, bằng không thì hơn một nghìn lượng còn lại tuy nhiều nhưng miệng ăn núi lở, ngày nào đó cũng sẽ hết.

Phương Hàn Tiêu nghe, hứng thú tìm trang giấy, viết hỏi nàng: “Vậy nàng định kiếm bằng cách nào?”

– Đang nghĩ đây này, vẫn chưa nghĩ ra.

Oánh Nguyệt thành thật đáp, thấy Phương Hàn Tiêu định viết thì vội nói:

– Chàng đừng dạy ta, chàng giúp ta nhiều lắm rồi, ta không thể làm phiền chàng nữa.

Phương Hàn Tiêu: …

Y vốn đâu định dạy nàng. Những việc kinh doanh mà trước kia y theo Phương lão bá gia làm hoàn toàn không thể dạy nàng.

Thế mà Oánh Nguyệt nhìn y với ánh mắt trong veo cảm kích, ánh mắt ấy khiến y cảm thấy rất tốt, trong khi ngoài miệng nàng lại chối đây đẩy.

Phương Hàn Tiêu gác bút, bước đến chỗ bàn. Lúc nãy khi y lấy giấy thì thấy bên cạnh có một bài văn mới đang phơi khô mực, thế là bước đến cầm đi.

Oánh Nguyệt đuổi theo hai bước:

– …Ơ?

Sải chân Phương Hàn Tiêu lớn, chỉ mấy bước đã ra khỏi cổng viện, Oánh Nguyệt đuổi theo không kịp, đành đứng ở cổng ngẩn người với bóng lưng của y.

Y làm gì thế?

Đáp án không bao lâu liền có, Phương Hàn Tiêu đi rồi nhanh chóng quay lại, trả bài văn cho nàng, đồng thời kèm theo một tờ ngân phiếu với mệnh giá vô cùng quen thuộc.

Đi cùng y còn có một nha hoàn đến truyền lời với chất giọng lanh lảnh:

– Lão bá gia có lời, xin đại thiếu phu nhân chuyên tâm đọc sách viết văn, đừng làm việc không chính đáng để kiếm những đồng tiền bẩn thỉu.

Nói xong, nàng ấy hành lễ rời đi.

Oánh Nguyệt đờ ra, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Phương Hàn Tiêu ung dung bước qua nàng vào phòng. Không muốn phiền y ư?

Ừ.

Lời tác giả: Trong lịch sử, vào triều Minh có hai vị hoàng đế không con nối dõi, cả hai đều truyền ngôi theo cách anh truyền ngôi em. Tui cảm thấy có lẽ do hai hoàng đế này qua đời quá sớm, một người 23 tuổi, người kia 29 tuổi. Còn trẻ như vậy thông thường không nghĩ đến chuyện nhận con nuôi, triều thần cũng không quá thúc giục.

Mọi người đều biết Chu Hậu Chiếu bị rơi xuống nước, nhiễm bệnh qua đời. Sau khi ông mất, em họ của ông là Gia Tĩnh kế vị, lúc đó gây ra tranh cãi về đại lễ nghi, đa số triều thần cho rằng Gia Tĩnh nên làm con nuôi cho cha của Chu Hậu Chiếu là Minh Hiếu Tông. Tức là ngoài cách anh truyền ngôi em thì cách nhận con nuôi cũng có tính pháp lý, còn về đối tượng được nhận nuôi có nhất thiết theo quy định “phải là đích tử, trường hợp không có đích tử thì xét tới trưởng tử” hay không, bản thân hoàng đế không có bất cứ quyền lựa chọn nào, vì lúc đó Minh Hiếu Tông và Chu Hậu Chiếu đều đã qua đời, không thể lên tiếng. Thành thử vấn đề này không có đáp án, cho nên tui mới tự phát huy… ừm, là tui giả tưởng đấy.