Không có tiền rất phiền, nhưng có tiền quá dễ thì… cảm giác cũng không tốt lắm.
Oánh Nguyệt bước vào cũng rất bất lực, nói với Phương Hàn Tiêu:
– Không phải ta muốn như vậy, giống như chúng ta liên hợp lừa bạc của lão bá gia ấy.
Phương Hàn Tiêu ngả người vào ghế dựa, cánh tay dài vươn ra viết chữ như rồng bay phượng múa: “Ông thích.”
Oánh Nguyệt:
– Sao mà thích chứ, chúng ta trả ông nhé?
Phương Hàn Tiêu: “Nàng đi đi.”
Oánh Nguyệt do dự, bảo nàng một mình đi gặp Phương lão bá gia, nàng vẫn hơi sợ. Nhưng nhìn tờ ngân phiếu mới toanh trên bàn, ý nghĩ bỏng tay áp chế nỗi sợ, nàng cắn môi, lấy hết dũng khí đưa tay cầm lấy… thì cả tay và tờ ngân phiếu đều bị đè lại.
Một tay Phương Hàn Tiêu đè tay nàng, tay kia viết: “Nếu nàng không sợ lấy thêm tờ nữa đem về thì cứ đi.”
Oánh Nguyệt: …?!
Nàng kinh ngạc bật thốt:
– Rốt cuộc nhà chàng có bao nhiêu tiền thế?
Lời thán phục của nàng quá mộc mạc, Phương Hàn Tiêu cong môi, viết: “Không có, nhà bình thường thôi.”
Oánh Nguyệt bị “nhà bình thường” này khuất phục, rầu rĩ chốc lát, không biết đáp gì, đành nói:
– Được, chàng nói bình thường thì bình thường.
Nàng mặc áo màu xanh dương nhạt, Phương Hàn Tiêu buông tay nàng, ngả người lại ghế quan sát nàng, phát hiện từ khi vào hè, người khác hơi gầy đi chứ nàng thì không, vẫn đầy đặn, má hây hây, da trắng ửng hồng, mắt long lanh hơn, cảm giác nàng chăm sóc bản thân rất tốt.
Ngày ngày rảnh rỗi, không có việc gì làm cũng không tốt.
Phương Hàn Tiêu nghĩ ngợi, viết: “Nàng qua đấm vai cho ta.”
– …
Oánh Nguyệt đứng đờ ra, nói:
– Chàng đau vai à? Ta không giỏi đấm vai, nếu làm chàng đau thì nói nhé.
Nàng ngoan ngoãn ra đứng sau Phương Hàn Tiêu, giơ nắm đấm lên đấm trái phải lên vai y.
Ngược lại, Phương Hàn Tiêu không ngờ nàng dễ bảo thế, thoạt đầu vai vô thức căng lên, Oánh Nguyệt cảm giác như đấm vào tấm thép, xuýt xoa:
– Chàng mệt lắm nhỉ.
Phương Hàn Tiêu nghĩ thấy cũng không sai, bây giờ y không thể nói, ngày nào cũng phải viết để trao đổi, cánh tay và bả vai cử động suốt, mệt nhiều là đúng.
Thế là y an tâm thoải mái thả lỏng.
Oánh Nguyệt đấm cho y một lúc, thấy gân cốt dưới tay không còn cứng nữa thì có cảm giác thành tựu, nàng cứ tưởng mình làm không giỏi cơ. Thế là lại đấm rất tích cực.
Phương Hàn Tiêu thoải mái thả lỏng đôi chân dài, đồng thời thấy mình hơi lỗ. Sao trước giờ không nghĩ tới chuyện này vậy ta.
Oánh Nguyệt bỗng nhớ ra, báo cáo với y:
– Phúc Toàn đưa ngân phiếu cho nha hoàn của nhị tỷ rồi, chắc đã thuận lợi đến tay tỷ ấy.
Phương Hàn Tiêu không quan tâm chuyện này, gật nhẹ đầu xem như đáp lại.
Oánh Nguyệt không nói nữa, tập trung đấm cho y. Nàng là người đang luyện chữ, lực tay không mạnh nhưng bền, đấm lâu một tí cũng không mệt.
Trong phòng rất yên tĩnh. Oánh Nguyệt cảm thấy mình đơn thuần đang giúp Phương Hàn Tiêu thư giãn, nhưng người khác không nghĩ vậy, bọn nha hoàn đã thức thời tránh mặt từ lâu. Trong bầu không khí an nhàn thoải mái ấy, đầu Phương Hàn Tiêu lại hiện lên lời của Tiết Gia Ngôn.
Chư vương tranh đấu ngày càng kịch liệt.
Tình thế vẫn chưa có gì sáng sủa.
Không sáng sủa mới tốt, không sáng sủa thì y mới có thời gian rẽ mây nhìn thấy mặt trời.
Những thông tin đan cài phức tạp lướt qua đầu y, cuối cùng dừng lại ở điểm mấu chốt: đã đến lúc hoàng đế biết một chút về hành động của Long Xương hầu và Lộ vương rồi.
Không có chứng cứ, không quan trọng, có một loại người chỉ cần nghe chút vu vơ là có thể bẩm tấu. Bẩm tấu chuyện nghe được vu vơ ấy chưa đủ để hạ bệ Long Xương hầu cũng như Lộ vương, nhưng có thể đè ép chút ưu thế sắp nổi lên của Lộ vương xuống.
Ọc ọc.
Y nghĩ xong xuôi, hoàn hồn lại thì cảm thấy hình như đằng sau vang chút âm thanh.
Y quay đầu.
Oánh Nguyệt vốn định giả vờ không sao nhưng gặp ánh mắt y thì không giả vờ được, mặt đỏ bừng:
– …Ơ, chàng đói chưa? Ta hơi đói.
Phương Hàn Tiêu bật cười, bụng kêu ọc ọc rồi còn “hơi”.
Nàng đúng là hàm súc.
Oánh Nguyệt bị y cười thì đỏ mặt biện minh:
– Trời sắp tối rồi, ta đói là chuyện bình thường.
Phương Hàn Tiêu gật đầu: Ừ, bình thường.
Y không nói tiếng nào, nhưng hành động gật đầu đơn giản lại hàm ý chế nhạo, Oánh Nguyệt thực không biết làm gì với y, dứt khoát không thèm nói chuyện với y nữa, ra ngoài bảo nha hoàn đi lấy cơm.
Kỳ thực, thức ăn đã được đi lấy, chỉ là trong phòng như vậy, không ai vào quấy rầy mà thôi. Giờ Oánh Nguyệt ra gọi, các nha hoàn thi nhau đi vào, người xách đèn, người bưng thức ăn, nhanh chóng sắp xếp xong.
Phương Hàn Tiêu ở tân phòng đến giờ này, đương nhiên cũng dùng bữa ở đây.
Trời nóng, cơm canh đều được nấu thanh mát vừa vị, kết hợp dĩa anh đào đỏ mọng chua chua ngọt ngọt.
Phương Hàn Tiêu không thích ăn đồ chua, không đụng vào trái nào, ăn cơm xong thì tự đến ngồi bên bàn.
Oánh Nguyệt tưởng y sẽ đi, nhưng thấy y cầm bút suy nghĩ, hình như muốn viết văn thư gì đó nên không dám qua quấy rầy, cũng không hỏi, nhỏ giọng bảo các nha hoàn dọn dẹp bàn, còn nàng thì an tĩnh ngồi xuống.
Vì Phương Hàn Tiêu chiếm bàn của nàng, nàng không có gì làm, bất giác ăn mấy quả anh đào còn lại ngay trước mặt, từng quả từng quả một.
Trời nóng, Phương Hàn Tiêu lười quay về mài mực, thấy chỗ nàng có sẵn bèn lấy dùng. Y tỉ mỉ cân nhắc câu chữ, cẩn thận hạ bút viết một phong thư hai trang giấy. Trong lúc viết, không cẩn thận sai một chữ, y vo bỏ trang giấy đó, cuối cùng viết xong đã qua gần nửa canh giờ.
Y xoa cổ tay, đứng dậy, quay đầu nhìn thấy Oánh Nguyệt đang nhoài người bên bàn, vùi đầu, trông rất tập trung làm gì đấy.
Y từ từ bước qua, sau đó…
Ánh mắt y dừng chỗ hạt anh đào đã chất thành đống nhỏ trước mặt nàng, đống hạt anh đào đó không để trực tiếp lên bàn mà để trên tờ giấy, chính là tờ giấy trước đó y viết chữ trò chuyện cùng nàng.
Bóng y chắn ánh đèn, Oánh Nguyệt khó hiểu nhìn y rồi cúi đầu nhìn trước mặt mình, không thấy có gì không ổn. Nàng giơ một quả anh đào lên, hỏi thăm dò:
– Chàng ăn không?
Phương Hàn Tiêu vốn không thích ăn thứ này, nhưng thấy nàng ăn đến nỗi miệng đỏ lên, không hiểu sao cũng đưa tay lấy một quả.
Y cho vào miệng, sau đó nhăn mày.
Chua ê cả răng, cô nàng lừa đảo này thế mà ăn như thể ngọt lắm ấy.
Oánh Nguyệt lần đầu tiên thấy vẻ mặt đó của y, vui vẻ bật cười:
– Ha ha ha.
Phương Hàn Tiêu véo mặt nàng, còn dám cười.
Y vừa véo là Oánh Nguyệt lập tức nhăn mặt:
– Ui ui.
Phương Hàn Tiêu tưởng nàng giả đau làm nũng, nhưng chợt nhớ nàng không được trang bị kỹ năng này, bèn buông tay, kê sát vào nhìn, đúng là y véo đâu có mạnh, chỗ bị véo cũng đâu đỏ.
Nhưng cái đau của nàng không giống giả.
Oánh Nguyệt che kín miệng, vẻ mặt bối rối.
Phương Hàn Tiêu dùng ánh mắt hỏi nàng: Sao thế?
Ánh mắt Oánh Nguyệt lập lờ, gượng đáp:
– Ta không sao.
Nàng vừa cười người ta, đúng là ngượng nói ra mà.
Nhưng nàng không nói, Phương Hàn Tiêu cũng hiểu, vẻ mặt xuýt xoa đó chẳng phải là ăn chua quá ê răng sao?
Chắc lúc ăn không nhận ra, bị y véo làm khí lạnh từ khoang miệng tràn vào, kích thích mới nhận ra.
Dù Phương Hàn Tiêu nói được cũng không biết nên nói gì, sao nàng lại buồn cười thế chứ.
Oánh Nguyệt cảm thấy rất mất mặt, co vai rụt vào trong ghế.
Phương Hàn Tiêu thấy nàng như thế thì cố nhịn không cười lớn, kéo tay nàng xuống, muốn xem nàng bị thế nào.
Oánh Nguyệt không chịu buông tay, vẫn che miệng nói:
– “Ha” không sao.
Nhưng nàng không chống được Phương Hàn Tiêu, vẫn bị y kéo tay xuống, vả lại trong lúc giãy giụa, cổ tay vô tình làm cổ áo mở ra một chút.
Mùa hè xiêm y mỏng, ánh mắt Phương Hàn Tiêu không nhìn bậy, nhưng cổ họng khô khốc. Y nhận ra mình không nghĩ sai, nàng gả đến nhà y đúng là càng lúc càng nuôi tốt, cổ và xương quai xanh trắng mịn nõn nà như phát sáng.
Ban đầu Oánh Nguyệt nhắm mắt, sợ thấy y cười nhạo nàng, nên khi tay nàng bị kéo xuống là mắt nhắm nghiền ngay, nào ngờ y chẳng có tí động tĩnh gì. Nàng mờ mịt mở mắt thì thấy điểm nhìn của y sai sai.
Nàng cúi đầu nhìn, mặt đỏ bừng khép cổ áo lại, hoảng hốt mắng y:
– Chàng nhìn gì đấy hả?
Nàng không nói thì Phương Hàn Tiêu đã lui lại, nhưng bị nàng nói thế, y chẳng những không lui mà còn tiến lên áp sát, đưa đôi mắt sáng rực đến ngay trước mắt nàng, cho nàng lĩnh hội đầy đủ ý của y: Ta nhìn đấy, thì sao nào?
Oánh Nguyệt: …
Nàng sợ hãi rụt vào trong ghế, đầu ngửa trên lưng ghế, nhận thua:
– Không… không sao hết.
Phương Hàn Tiêu hơi tiếc. Nàng thức thời quá cũng không tốt.
Y từ từ đứng dậy, xem như tha cho nàng.
Y đến bàn lấy hai trang giấy đã gấp kỹ, kể cả trang bị vò thành một cục kia, rời đi.
Oánh Nguyệt nín thở đến khi y ra cửa phòng mới thở hắt ra:
– Ôi trời.
Chưa kể những nha hoàn khác, Ngọc Trâm và Đỗ Quyên đưa mắt nhìn nhau. Vậy là đi hả? Bầu không khí lúc nãy, các nàng đúng là không thể ở yên trong phòng được cơ mà!
– Đại thiếu phu nhân…
Ngọc Trâm muốn nói, nhưng Oánh Nguyệt đã than khổ trước:
– Ta ê răng quá, làm sao đây?
Ngọc Trâm vừa thương vừa buồn cười, nuốt hết những lời muốn nói vào, chuyển chủ đề:
– Đại thiếu phu nhân thấy ê răng sao không dừng lại, may mà đại thiếu gia cản, nếu không là đau hơn đấy.
– Lúc ăn có thấy gì đâu.
Oánh Nguyệt vẫn khó chịu với ánh mắt ban nãy y nhìn nàng, nói xấu y:
– Tại chàng chiếm chỗ của ta, ta không có gì làm nên mới ăn.
Đỗ Quyên vừa rót nước vừa cười:
– Được, được, đều tại ngài ấy. Đại thiếu phu nhân mau uống thêm nước ạ.
Oánh Nguyệt nói “ừ”, đón lấy tách trà vừa rên vừa uống.
***
Phương Hàn Tiêu về đến Tĩnh Đức viện, nụ cười dần tắt. Y niêm phong lá thư chi chít chữ ấy, tranh thủ tối trời sai người tới, dặn sáng sớm mai đưa thư đến phương nam.