Tích Nguyệt quả thực đồng ý, đồng thời như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Một ngàn lượng do Oánh Nguyệt cho cũng là mệnh giá lớn nàng ấy chưa gặp bao giờ, nhưng trước mắt không dùng được, cũng không thể lấy ra, chỉ cần lộ tí dấu vết nào thì tờ ngân phiếu ấy lập tức sẽ không còn là của nàng ấy nữa.
Nhưng cơ hội thứ hai mà Oánh Nguyệt thông qua Phúc Toàn đưa cho thì nàng ấy phải nắm lấy, không nắm được thì có thể nàng ấy phải chịu bị lặng lẽ chôn vùi trong trạch viện này.
Vân di nương và nàng ấy cùng cố gắng, dùng hết toàn bộ mối quen biết bao năm qua cộng lại, cuối cùng tìm được cơ hội gặp Từ đại lão gia một lần.
Chỉ cần gặp được người thì những chuyện khác đều dễ nói. Đối phó Từ đại lão gia chỉ hai chữ quan trọng nhất: ăn vạ.
Ăn vạ đến mức ông ấy không chịu nổi thì chuyện gì cũng đồng ý.
Trái tim Từ đại lão gia thực ra không hề cứng rắn. Không thấy Tích Nguyệt, ông ấy không nhớ mình còn đứa con gái này phải quan tâm, nhưng thấy rồi, còn thấy nàng ấy bị giày vò tiều tụy thế này, tim ông ấy cũng mềm ra. Vân di nương và Tích Nguyệt quỳ dưới đất, khổ sở van ông ấy cho họ một con đường sống, ông ấy không do dự nhiều là đồng ý ngay.
Đến Lễ bộ báo danh thôi mà, đâu phải chuyện gì to tát. Vân di nương khóc lóc mới đau đầu, khiến ông ấy lùng bùng hết cả tai.
Chuyện hôn nhân của con cái, Từ đại lão gia bỏ mặc thì mới đến lượt Từ đại phu nhân định đoạt, nhưng một khi ông ấy nhúng tay thì hoàn toàn không cần thương lượng với Từ đại phu nhân, tự ra ngoài lo liệu là được. Đương nhiên sau khi Từ đại phu nhân biết việc này đoán là sẽ có một phen ầm ĩ, bởi vậy Từ đại lão gia hạ quyết tâm, khoảng thời gian này không về nhà nữa.
Với sự kiện như tuyển tú, dẫu quy định đặt ra rõ ràng minh bạch đến đâu, thực tế lúc thực hiện chắc chắn có không gian luồn lách. Có nhà không nỡ cho nữ nhi tham gia liền vội vàng cho nó đính hôn hoặc đút lót để cáo bệnh, còn người như Từ đại lão gia chủ động đi báo danh thì không có gì đáng nói, trực tiếp ghi danh rồi chờ quan gia đến nhà dẫn đi là được.
Phương bá gia là trợ thủ cho sự kiện này, vô cùng để tâm, ngày nào cũng đến Lễ bộ, chăm chỉ hơn cả Thừa Ân công. Từ đại lão gia là quan lục phẩm, phẩm cấp này ở kinh thành không có gì đáng nhắc nhưng trong danh sách tú nữ lại rất nổi bật, nhanh chóng thu hút sự chú ý của Phương bá gia.
Phương bá gia chú ý thấy, đơ người.
Ông ta nghĩ không hiểu tại sao Từ đại lão gia lại tham gia chuyện này.
Từ gia không phải gia tộc bình dân, nếu muốn dựa vào liên hôn để duy trì gia tộc thì họ đã liên hôn với Long Xương hầu phủ, xét về lợi ích thì không cần hi sinh thêm một nữ nhi để liên hôn với tông thất. Trong khi tông thất hoàn toàn không được nhúng tay vào triều chính, lợi ích đạt được thực tế thua xa Long Xương hầu phủ.
Nghĩ mãi không hiểu, tức là có điểm đáng ngờ.
Phương bá gia bắt đầu điều tra. Điều tra mấy ngày liền vẫn không ra được gì, chỉ biết hậu viện Từ gia ầm ĩ lật trời, Từ đại phu nhân tức nổ phổi, hạ nhân Từ gia im như thóc, trong khi Từ đại lão gia thuê luôn phòng khách điếm ở lại, mặc cho Từ đại phu nhân gửi bao nhiêu thư đến Hồng Lư tự cũng không quay về.
Nói cách khác, nội bộ Từ gia có sự chia rẽ vì chuyện này.
Càng đáng ngờ hơn.
Phương bá gia nỗ lực điều tra tiếp, lần này đổi hướng điều tra sang những nhà có quan hệ với Từ gia. Thông gia thứ nhất của Từ gia là hữu thiêm đô ngự sử Vu hiến đài ở tít phương nam xa xôi, hẳn không liên quan đến chuyện này. Kế tiếp, thông gia thứ hai là Long Xương hầu phủ.
Phương bá gia và Long Xương hầu có thù oán sâu như biển cả, nhưng bề ngoài hai nhà không hề tuyệt giao. Hồng phu nhân được Phương bá gia giao phó đến thăm Long Xương hầu phủ.
Chuyến thăm này lại có kết quả. Sầm phu nhân cũng không biết chuyện, biểu hiện cực kỳ kinh ngạc, đồng thời rất không tán thành.
Hồng phu nhân không biết sự không tán thành ấy là do đâu, có điều, chuyện này đúng là không liên quan đến Long Xương hầu phủ.
Kế tiếp là thông gia thứ ba của Từ gia. Phương bá gia dời mắt về phủ nhà mình, sực tỉnh.
Ông ta không biết chuyện này có liên quan đến Phương Hàn Tiêu hay không, cũng không biết nếu có liên quan thì tại sao y làm vậy. Nhưng, ông ta bắt đầu nghi ngờ Phương Hàn Tiêu.
Nếu một người từng rắp tâm hãm hại người khác thì khi đối mặt với người bị hại đó, lòng cảnh giác sẽ cao hơn lòng áy náy.
Thậm chí Phương bá gia cảm thấy mình đúng là bị “bóng đen dưới chân đèn” (1), nghĩ đến y quá muộn.
(1) Ý nói nơi càng sáng càng dễ bị lãng quên.
Thế là lại bắt đầu điều tra, có điều điều tra Phương Hàn Tiêu trong phủ nhà mình lại khó hơn Từ gia và Long Xương hầu phủ, vì từ khi Phương Hàn Tiêu quay về hoàn toàn không phát triển thế lực bản thân, toàn dùng người của Phương lão bá gia. Phương bá gia chưa có bản lĩnh lớn đến mức đi ép hỏi người của cha ruột mình.
Ngoài ra, Phương Hàn Tiêu một thân một mình, miệng không thể nói, viết chữ lên giấy xong là cho ngay vào lò thuốc. Điều tra điệt nhi này hệt như chó cắn nhím, không biết xuống tay từ đâu.
Đến đây, vấn đề lại quay về ý định ban đầu của Hồng phu nhân: nhất định phải kéo y khỏi Tĩnh Đức viện càng nhiều càng tốt, xây dựng mối quan hệ giữa y với bên ngoài, từ đó mới có thể xem lén bí mật, nắm được khuyết điểm của y.
So với trước đây, Phương Hàn Tiêu đã tới tân phòng nhiều hơn, nhưng thế thôi chưa đủ. Xét từ góc độ khác, y vẫn mang lòng cảnh giác. Nếu không có gì mờ ám, y đã chấp nhận tân nương tử này, trông cũng không có vẻ ghét, còn có thể viết chữ trò chuyện cùng, rảnh rỗi cướp sách của nàng đọc, đã như thế mà chưa bao giờ ở lại tân phòng qua đêm, tại sao?
Phương bá gia và Hồng phu nhân càng thương lượng càng thấy khác thường.
Đây có lẽ là điểm đột phá lớn nhất.
Phương bá gia đích thân ra trận, mời Phương Hàn Tiêu uống rượu, nói là để cùng trò chuyện, hóa giải hiểu lầm giữa hai chú cháu.
Mời ngay trước mặt Phương lão bá gia, Phương lão bá gia không tiện khuyên nhưng cứ nhìn Phương Hàn Tiêu với ánh mắt tha thiết.
Sau khi bệnh nặng, ông càng mong gia đình hòa thuận. Hiện tại ông thiên vị Phương Hàn Tiêu vô điều kiện, một mặt vì thật lòng thương y, mặt khác cũng mong có thể xoa dịu nỗi bất bình trong lòng y, để quá khứ chỉ là quá khứ.
Phương Hàn Tiêu im lặng chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Phương lão bá gia rất vui, Phương bá gia lại càng vui, lập tức thu xếp tổ chức tiệc rượu ngay đêm đó.
Đối với điệt nhi đến nay luôn khó đoán này, Phương bá gia đã từ bỏ việc lừa gạt y, vô dụng thôi. Bởi vậy ông ta không ngại thể hiện ý định chuốc say Phương Hàn Tiêu để thăm dò, đồng thời nhân đó che giấu mục đích thật sự của bản thân.
Y mặc kệ ông ta có thăm dò hay không, dù sao y cũng không say, nên không quá từ chối, xem như nể mặt Phương bá gia. Lúc rời tiệc, mắt y đỏ lên, vẻ mặt lờ đờ, trông có vẻ đã ngà ngà say.
Phương bá gia sợ y ngã dọc đường, sai một hạ nhân đưa y về Tĩnh Đức viện.
Đến đây mọi thứ đều rất bình thường.
Qua thêm gần nửa canh giờ nữa, có một người ở tân phòng đến.
Giờ này đêm đã khuya, Phương Hàn Tiêu tắm rửa đơn giản rồi lên giường đi ngủ.
Thì Đỗ Quyên chạy tới, đập cửa đùng đùng, nước mắt như mưa:
– Đại… đại thiếu gia…
Phương Hàn Tiêu khoác áo mỏng bước ra, buồn ngủ cau mày, khoanh tay đứng trên bậc thềm chờ nàng ấy nói tiếp.
Đang giữa đêm hè, y chỉ mặc một lớp y phục được khoác qua loa, gần nửa lồng ngực rắn chắc lộ ra ngoài. Đỗ Quyên tình cờ thấy, giật mình, vội hơi nghiêng người, cũng bình tĩnh lại được chút, lau nước mắt nói:
– Thưa đại thiếu gia, trong phòng có rắn, sợ… sợ… sợ quá đi mất!
Nàng ấy vừa nói vừa run như thể sợ sắp ói:
– Nó ở cái chậu dưới gầm giường, buổi tối đại thiếu phu nhân khát, muốn uống nước, em đi lấy nước thì nó bò qua chân em vào phòng… Ọe!
Nàng ấy thật sự ói.
Nàng ấy cũng là một cô nương, bị bò sát bò qua thì đúng là kinh hoảng, vừa khóc vừa thở hổn hển:
– Đại thiếu gia, xin ngài phái người qua bắt giúp tụi em với. Người ở tân phòng ai cũng sợ cả, muốn chạy ra nhưng sợ ngoài sân càng thiếu an toàn hơn, giờ không biết con rắn đó đi đâu… hu hu.
Người hầu mở cửa giúp nàng ấy kinh ngạc nói:
– Phủ chúng ta có rắn à? Có điều giờ này thì… có lẽ có, chắc người đi kiểm tra quét tước lười biếng rồi.
Dạng gia tộc như Bình Giang bá phủ đương nhiên có người chuyên phụ trách xử lý chuột bọ, côn trùng, rắn rết. Để chúng bò vào phòng chủ, nghĩa là hạ nhân làm việc không tới nơi tới chốn.
Người hầu phân tích xong, thấy Đỗ Quyên khóc bù lu bù loa thì an ủi nàng ấy:
– Không sao, bình thường rắn nhà không có độc đâu.
Đỗ Quyên khóc:
– Không có độc cũng đáng sợ thấy ghê mà! Đại thiếu gia…
Nàng ấy muốn xin Phương Hàn Tiêu giúp nhưng không tiện quay đầu. Phương Hàn Tiêu cau mày, không trả lời ngay, định vào thay bộ y phục trước đã nhưng thấy nha đầu Đỗ Quyên mà khóc thành thế này thì cô nàng nhát gan Oánh Nguyệt kia không biết sẽ thế nào. Y bèn buộc chặt vạt áo, xỏ giày bước xuống thềm, sải bước đi trong gió đêm.
Đỗ Quyên vội theo sau.
Người hầu thấy Đỗ Quyên khóc thút thít, sợ nàng ấy ngã dọc đường, hơi do dự rồi cũng đi theo bên cạnh.
Đỗ Quyên không từ chối, còn nhìn người đó bằng ánh mắt cảm kích, cảm thấy có thêm một nam nhân đi cùng sẽ an toàn hơn.
Người hầu vốn không nghĩ gì, bị nàng ấy nhìn thì ngực tức khắc ưỡn lên, an ủi:
– Thật sự không sao đâu, không cần đại thiếu gia xuất mã, ta cũng có thể bắt nó giết chết mà.
Đỗ Quyên nói:
– Ừ.
Nhóm ba người đi nhanh về phía tân phòng.
Từ xa chỉ thấy trong viện đèn đuốc sáng trưng.
Đến gần hơn mấy bước, giữa màn đêm yên tĩnh đã có thể nghe được đủ thứ âm thanh loạn xạ bên trong.
Bước chân Phương Hàn Tiêu nhanh hơn, tay áo như có gió, sải bước tiến vào.
Y sau đó: …
Trong tân phòng hệt như sàn đấu võ, bọn nha hoàn cầm trong tay đủ thứ vật dụng kỳ cục như chổi quét bụi, sào phơi quần áo,… vừa kêu la oai oái vừa đâm chọt lung tung xuống dưới gầm giường.
Oánh Nguyệt cũng không rảnh tay, vả lại còn gây chú ý hơn. Nàng ngồi trên bàn cao, tay cầm chổi, run run huơ lung tung xuống bên dưới.
Tuy nàng rất run, từ bóng lưng nghiêng nghiêng cũng nhận ra nàng đang sợ, nhưng nàng huơ rất tập trung, đến mức khi Phương Hàn Tiêu bước tới bên cạnh, lấy chổi khỏi tay nàng, nàng mới sững sờ nhận ra y đến.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lệ rơi ai oán hỏi y:
– Sao nhà chàng lại có rắn…? Hic, hu hu hu!
Chưa nói hết câu, nàng đã khóc nhè.
Phương Hàn Tiêu đặt chổi xuống bên cạnh, lặng lẽ đưa tay bế nàng xuống bàn.