Chương 10: Chuyện nhà
Tần Kiến Thư vừa rời đi, cả phòng họp lập tức náo loạn. Mọi người xôn xao đoán xem, rốt cuộc nhà cô Tần đã xảy ra chuyện gì mới phải rời đi vội như thế.
"Hay vẫn là chuyện hủy hôn trước đây nhỉ?" Không biết ai lắm miệng nói một câu.
Người khác nghe xong cũng cảm thấy không phải không có khả năng đó. Dù trước đây việc này ầm ĩ khó coi, nhưng chẳng phải mấy ngày nay vị hôn phu kia của cô Tần vẫn đứng đợi ở cổng trường mỗi ngày đó sao?
Trong lúc hỗn loạn, chẳng ai để ý đến việc Ôn Sở cầm thứ gì đó trên bàn, chạy ra khỏi phòng họp để đuổi theo.
Tần Kiến Thư đi gấp, vừa nghe điện thoại xong đầu óc nàng rối bời, chỉ muốn mau chóng về nhà giải quyết cục diện rối rắm. Chính vì vậy, nàng thậm chí không phát hiện Ôn Sở đang vội vàng xuống lầu, đuổi theo ở phía sau.
Mãi đến khi có tiếng gọi trong trẻo vang lên từ đằng sau—— "Cô Tần!".
Lúc này Tần Kiến Thư mới dừng bước, xoay người quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau, Ôn Sở cầm một cái túi da màu đen nhỏ trong tay, chạy từ cầu thang xuống. Cô đi hai ba bước đã đến trước mặt nàng, thở hổn hển: "Cô bỏ quên túi này."
Đã lâu lắm rồi Ôn Sở không có chạy như vậy, cũng không ngờ Tần Kiến Thư lại đi nhanh đến thế.
Khi thấy rõ món đồ Ôn Sở đưa, Tần Kiến Thư mới nhận ra mình đi quá vội, quên mang theo túi xách.
Nàng đưa tay nhận lấy, lịch sự nói lời cảm ơn. Nhưng khi ngẩng đầu lên, nàng lại phát hiện đối phương đang nhìn mình không rời mắt, dường như có điều gì muốn nói.
Đôi môi đỏ của Ôn Sở khẽ mở, ánh mắt nặng trĩu, cô tốt bụng mở miệng: "Với tình trạng của cô hiện giờ, cô có lái xe được không? Có cần tôi đưa cô đi..."
"Không cần." Tần Kiến Thư bỗng gượng gạo, cắt ngang lời này.
Từ chối dứt khoát, không để lại chút khoảng trống nào. Ôn Sở cũng vì thái độ bất thường của đối phương mà sững người.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Tần Kiến Thư nhanh chóng nhận ra mình thất lễ, đôi mắt xinh đẹp và tĩnh mịch chợt thoáng qua một chút áy náy. Nàng hòa hoãn ngữ điệu, một lần nữa thấp giọng trả lời: "Cảm ơn cô, Ôn Sở, chỉ là tạm thời tôi không cần."
---
Tháng mười một, chỉ vài ngày nữa là chính thức vào đông.
Đối với khí hậu ẩm ướt của Vân Thành, thời tiết hôm nay thực ra khá đẹp.
Lúc rời khỏi trường thì mặt trời đã ngả về tây, những ráng mây trải dài, ánh hoàng hôn đỏ rực như men say nhuộm đỏ cả bầu trời. Lúc bấy giờ, đường chân trời đã nuốt trọn tia sáng cuối cùng trong ngày, bắt đầu mở ra màn đêm.
Tần Kiến Thư lái xe vòng qua hơn nửa Vân Thành, cuối cùng rẽ xe vào một khu chung cư cũ kỹ ở khu Tĩnh Ninh.
Từ tầng trệt, nàng đi thang máy lên thẳng tầng trên. Khi thò tay vào túi lấy chìa khóa chuẩn bị mở cửa, hai bàn tay nàng khẽ run lên.
Tần Kiến Thư ngừng lại hai giây, ngổn ngang trăm mối thở ra một hơi, rồi vặn chìa khóa mở cửa chính.
Ánh sáng sáng sủa từ giữa nhà lan ra, chiếu sáng cả hành lang u tối. Trừ những thứ này ra, còn có một luồng khói thuốc khó ngửi phả vào mặt.
Tần Kiến Thư mày liễu nhíu chặt, không nói gì.
Người trong phòng khách nghe tiếng mở cửa thì lập tức đứng dậy nhìn về phía cửa.
Hai người lớn tuổi trong nhà thấy rõ người bước vào là Tần Kiến Thư thì càng giống như được tháo bỏ gông xiềng: "Kiến Thư, cuối cùng con cũng về rồi! Con không biết đâu, nếu con không về thì bọn họ..."
Tần Kiến Thư còn chưa kịp thay giày đã trực tiếp bước vào nhà. Nàng nhìn phòng khách trống không một vòng, quay đầu nhìn về phía mẹ mình: "Họ đâu rồi?"
"Đi rồi, bọn họ nói là không muốn làm lớn chuyện cho nhục nhã, bảo để nhà mình tự tính toán cho kỹ." Ba nàng lúc này dụi tắt điếu thuốc trong tay, chống hai tay lên đầu gối đứng dậy từ ghế sofa, trầm giọng trả lời.
Ánh mắt Tần Kiến Thư lướt nhanh qua chiếc gạt tàn đầy tàn thuốc trên bàn trà, đôi mày nàng càng nhíu chặt hơn: "Nếu vậy, để tôi đi tìm Trần Tri Tụng nói cho rõ ràng."
Nàng xách túi, vừa vào nhà chưa được hai phút đã quay đầu định đi.
Không ngờ sau lưng vang lên một tiếng quát giận dữ, gọi nàng lại: "Quay lại đây!"
"Nói rõ ràng? Nói rõ ràng cái gì mà nói rõ ràng! Mày yêu cầu người ta như vậy, còn gì để mà nói nữa? Thật đúng là mất mặt cả nhà! Có nhà nào muốn lấy một người như mày làm vợ không? Hiện giờ người ta bằng lòng cúi đầu nhún nhường mày, chỉ cần mày rút lại...rút lại mấy lời vô lý đó thì nhà họ sẽ không truy cứu nữa, vậy mà mày còn không đồng ý."
"Bây giờ thì hay rồi, mẹ Trần Tri Tụng dẫn theo cả họ cả hàng đến đây đòi hủy hôn, bắt nhà mình trả tiền lại!" Nói đến đây, gương mặt ba nàng nhăn lại, ông giơ tay che ngực, trông như rất giận.
Mẹ nàng đứng bên cạnh thấy ông như vậy, vội vàng đỡ ông ngồi xuống sofa, miệng cũng không nhịn được mà nhỏ giọng oán giận: "Điều kiện nhà họ Trần tốt như thế, Trần Tri Tụng lại thích con, không hiểu sao con cứ phải làm ầm lên thành ra như vậy. Cái gì mà không sinh con chứ?... Ba mươi mấy tuổi rồi, còn muốn kéo dài đến bao giờ..."
Ánh đèn trong phòng khách sáng đến mức chói mắt, khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Những lời trách móc và oán giận này, từng câu đều lọt vào tai Tần Kiến Thư không sót một chữ. Nàng rũ mắt, không nói một lời, tay siết chặt quai túi đến mức gần như in hằn vào lòng bàn tay.
Đúng vậy, chuyện kết hôn giữa nàng và Trần Tri Tụng sở dĩ bỗng trở nên rối ren như vậy là vì mẹ của anh ta vô tình nghe được con trai nhắc tới thỏa thuận trước khi bọn họ kết hôn— Một cuộc hôn nhân DINK [1], mà sau khi kết hôn cũng sẽ không sống chung với ba mẹ hai bên.
[1] DINK: Là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.
Không chỉ như vậy, Trần Tri Tụng còn thừa nhận rằng trong những năm qua, giữa anh ta và Tần Kiến Thư tồn tại một thỏa thuận yêu đương kiểu Platon.
Nói cách khác, trước hôn nhân không được đụng chạm, sau hôn nhân không sinh con và không tận hiếu.
Mẹ Trần nghe xong toàn bộ, chỉ cảm thấy con trai mình chắc hẳn đã mất trí rồi, lúc này mới phát điên làm ầm lên đòi hủy hôn cho bằng được.
Tay Tần Kiến Thư bắt đầu không kìm được mà run nhẹ, lồng ngực ngột ngạt đến phát sợ.
Mẹ nàng thấy nàng không nói câu nào, còn tưởng rằng những lời vừa rồi có tác dụng, liền khuyên thêm vài câu: "Nếu con thật sự hiếu thảo hiểu chuyện, thì mau đi tìm thằng bé Trần Tri Tụng nói chuyện cho rõ ràng. Hai đứa nói ra, cái gì cần nhường thì nhường, chỗ nào cần thay đổi thì thay đổi. Sau này kết hôn rồi thì sống yên ổn với nhau, ba mẹ cũng đỡ phải lo lắng cho con."
Vẫn là giọng điệu lao tâm khổ trí quen thuộc của những bậc phụ huynh.
Bỗng chốc, Tần Kiến Thư chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về hai người thân có chung dòng máu với nàng.
Nàng cố nén cảm xúc cuộn trào, cất giọng khàn khàn: "Còn tiền gì nữa?"
Tần Kiến Thư không nhớ nhà mình có nợ tiền nhà họ Trần. Ngay cả trước đây khi đính hôn, bên đàng trai muốn tổ chức linh đình thì nàng cũng đã từ chối, về chuyện tiền bạc thì càng không nhận một xu. Bây giờ chuyện cưới xin đã bị hủy, thì làm gì có chuyện phải trả tiền?
Nhưng rất nhanh, Tần Kiến Thư nhận ra có gì đó không ổn từ ánh mắt né tránh của mẹ mình.
Chuyện đã đến nước này, hai vợ chồng liếc nhìn nhau, thấy không thể trốn tránh được nữa, cuối cùng ba nàng đứng ra giải thích rõ ràng: "Thư Thư, chuyện là thế này, lúc trước khi đính hôn, dù đã nói chỉ có hai nhà chúng ta ngồi ăn một bữa cơm riêng tư, không làm rình rang, nhưng ba mẹ cậu ta vẫn theo quy củ mà gửi ba vạn tệ tiền mừng. Bọn họ nói đây là quy củ, nhất định phải đưa, ba và mẹ mày cũng khó mà không nhận."
Đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "nhất định phải đưa". Sau khi nói xong, lưng người đàn ông cũng ưỡn thẳng lên đôi chút.
Lời giải thích vô lý như vậy khiến Tần Kiến Thư nghe xong không thể nhịn được nữa, âm lượng bất giác cao hơn: "Lúc đó tôi đã nói với các người không chỉ một lần, đừng có nhận tiền của người ta!"
"Gào với chúng ta làm gì? Sao chúng ta biết nhà họ sẽ đòi hủy hôn!" Mẹ nàng chưa từng nhìn thấy cô con gái nhã nhặn và lễ phép có dáng vẻ thế này, bà có chút hoảng sợ, rụt cổ lại.
Nhưng rất nhanh sau đó, bà lấy lại dáng vẻ của một bậc phụ huynh, muốn đổ hết trách nhiệm lên người Tần Kiến Thư: "Hơn nữa, nếu không phải con làm mấy chuyện linh tinh khiến nhà trai không vừa lòng thì sao bọn họ lại đòi tiền?"
"Thế tiền đâu? Các người đem số tiền đã nhận trả lại cho họ, từ giờ hai bên không liên quan gì nữa."
"Em họ con lúc đó muốn khởi nghiệp, vừa hay thiếu mấy vạn tệ, nên ba mẹ đưa nó rồi."
"Được, được...được."
Tần Kiến Thư thốt ra từng chữ, liên tiếp nói ba lần từ "được", nàng cuối cùng thế mà trực tiếp cười ra tiếng.
Ánh mắt nàng ánh lên những giọt lệ óng ánh, nhưng từ đầu đến cuối chúng không hề rơi xuống.
Tần Kiến Thư hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy dạ dày cồn cào dữ dội. Nàng muốn nôn, nhưng dạ dày trống rỗng, chỉ có thể vịn lấy cổ họng và ngực mà nôn khan, cho đến khi từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống sàn nhà.
Tần Kiến Thư cũng không phân biệt được, đến cùng là dạ dày nàng khó chịu, hay là trái tim đang đau đớn.
Hai người đang ngồi ngay ngắn trên sofa bị dáng vẻ của nàng làm cho hoảng sợ, một người vội vàng đứng dậy kiểm tra, một người cầm ly chạy vào bếp rót nước.
Nhưng khi Tần Kiến Thư nhận ra có người đang tiến lại gần, nàng lập tức lùi về sau hai bước. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp trắng bệch phủ kín ý lạnh như băng: "Tránh xa tôi ra."
Người phụ nữ định tiến lên dìu, nhưng trước ánh nhìn lạnh lùng của nàng, bà dừng bước.
Trong mắt Tần Kiến Thư không hề có chút hơi ấm nào. Nàng giống như đã hiểu rõ tất cả, cất giọng thản nhiên như thể đã tê dại: "Muốn tôi bỏ ra ba vạn tệ này, đúng không?"
Mẹ nàng lúng túng: "Con cũng biết mà, từ khi chuyện làm ăn của chúng ta thất bại thì đâu còn nguồn thu nhập nào nữa..."
Không có nguồn thu nhập, nhưng lại cam tâm tình nguyện bị em họ dùng vài ba câu lấy đi mấy vạn tệ, chỉ vì cậu ta họ Lý, là con trai bên nhà họ Lý.
Nghe xong, Tần Kiến Thư từ từ nhắm mắt lại. Hàng mi nàng khẽ run, trên đó vẫn còn đọng những giọt nước mắt óng ánh. Cả người nàng như rơi vào hầm băng.
Một lát sau nàng lại lần nữa mở mắt ra, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn về phía họ, giọng nói cuối cùng cũng trở nên bình thản: "Lần cuối cùng, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa."
Nói xong, nàng xoay người nhanh chóng rời đi.
Ánh sáng trong hành lang rất mờ, thang máy chậm rãi đi lên. Tần Kiến Thư đứng ở cửa thang máy, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những con số màu đỏ liên tục thay đổi trên màn hình.
Nàng biết có hai ánh mắt đang dõi theo mình từ phía sau, vì thế đôi vai gầy gò càng thẳng tắp hơn.
Mãi đến khi bước vào thang máy, cánh cửa nặng nề từ từ khép lại, ở nơi không một ai có thể nhìn thấy, Tần Kiến Thư rốt cuộc mới cúi đầu. Sống lưng yếu đuối của nàng khẽ cong lại, khóe mắt lại lần nữa ướt đẫm, giọng nói khẽ khàng đến mức chỉ còn là những tiếng thì thầm.
Nàng khịt khịt mũi, cuối cùng trước khi cửa thang máy mở ra lần nữa, nàng đã kịp đứng thẳng lưng, lau đi những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mắt.
Chuyện hủy hôn vốn là nhà trai gây chuyện trước, nhà nàng hoàn toàn không có lý do gì để thấy mình sai. Nhưng qua lời ba mẹ nàng, tất cả chuyện này đều đã thay đổi, biến thành nàng mới là người cố tình gây sự.
Tần Kiến Thư không hiểu, chỉ là khác họ thôi mà, lẽ nào nàng không phải con gái ruột của họ, không xứng đáng được thương yêu sao?
Có lẽ đáp án cho câu hỏi này đã có từ nhiều năm trước, từ khoảnh khắc họ gửi nàng đến Phong Thành.
Tần Kiến Thư tự cười nhạo chính mình không biết rõ vị trí của bản thân. Những người kia mới là gia đình đồng căn cùng họ, máu mủ ruột thịt. Còn nàng, chẳng qua chỉ là đứa con khác họ từ nhỏ đã được gửi cho người ngoài nuôi mà thôi.
Nàng lái xe rời khỏi khu Tĩnh Ninh, vòng đi vòng lại không có nơi nào để đi, cuối cùng thế mà đi đến công viên gần trường học, đỗ xe bên đường.
Vừa hơn bảy giờ, lúc này trong công viên đều là người già đến đây tản bộ cho tiêu cơm tối và trẻ nhỏ. Mọi người đi thành từng nhóm hai ba người, thỉnh thoảng tiếng cười hòa lẫn trong gió từ xa bay tới.
Tần Kiến Thư ôm vai ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống. Gió lạnh tĩnh lặng, vài sợi tóc đen lòa xòa bị gió nhấc lên, đột nhiên nàng lại thấy sống mũi cay cay.
Thế nhưng trong bầu không khí không thích hợp thế này, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Tần Kiến Thư không thèm nhìn, cầm điện thoại áp lên tai rồi nhấn nút nghe. Mãi đến khi một tiếng "Cô Tần" quen thuộc từ đầu dây bên kia cất lên ——
"Chuyện ở nhà xử lý thế nào rồi? Tối nay cô có quay lại trường không?"
Tần Kiến Thư lấy điện thoại xuống nhìn chú thích, là cuộc gọi của Ôn Sở.
Cô liếc nhìn thời gian, thì ra chỉ còn một chốc nữa là đến giờ bắt đầu tiết tự học buổi tối. Chắc hẳn Ôn Sở không thấy nàng ở văn phòng, nên mới gọi tới hỏi.
Nàng hít mũi, vì còn buồn chuyện lúc nãy nên giọng nói mang chút âm mũi: "Xin lỗi, tối nay tôi không muốn đến trường, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho trưởng khoa xin nghỉ."
Tần Kiến Thư dùng từ rất khéo, nàng nói "không muốn", chứ không phải "không thể".
Ôn Sở là giáo viên Ngữ văn, vốn rất nhạy cảm với những chi tiết nhỏ trong câu chữ. Nghe vậy, cô lập tức nhận ra điều bất thường.
Cô nhàn nhạt "ừm" một tiếng, không nói gì thêm.
Tần Kiến Thư nghe đầu dây bên kia im lặng, còn tưởng rằng Ôn Sở đã cúp máy.
Nhưng khi lấy điện thoại xuống nhìn, cuộc gọi rõ ràng là vẫn đang tiếp tục.
"Còn có chuyện gì sao?" Nàng nghi hoặc hỏi.
Đầu dây bên kia, Ôn Sở im lặng hai giây, đột nhiên thả nhẹ giọng nói: "Cô...đang khóc à?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Đã là lần thứ hai cô Ôn của chúng ta bắt gặp mấy chuyện rắc rối này rồi, hu hu hu.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.